Phác thảo chân dung nhạc sĩ – Thơ Nguyễn Văn Tám
Phạm Tuyên có nụ cười sau đuôi mắt
Dáng cao gầy, nhẹ nhàng, chân chất
Thuận Yến, lành
Hoàng Vân lãnh đạm thông minh
Nguyễn Văn Tý - lão trưởng giả cao ngạo, uyên thâm
Vĩnh An khắc khổ, dấu nỗi buồn sau gọng kính vàng đục
Thanh Tùng - bạn tôi, gã lãng tử hao hao Linh mục
Phan Huỳnh Điểu hóm hỉnh dáng dấp ông thầy đồ
Trịnh Công Sơn vương vương nụ cười buồn
Khói thuốc không chịu tan trên khuôn mặt hao gầy phù thủy
Ông từ trên trời xuống đây ở tạm, rồi đi mãi
Bao mùa xuân không thấy ông trở về ?
Bên sông Hàn tôi gặp lại Tân Huyền
Giọng nhỏ nhẹ đủ nghe, phảng phất ông giáo làng Xứ Nghệ
Nguyễn Đức Toàn từ từ, khẽ khẽ
Trông ông lãng đãng những gam màu lạnh buồn
Áo thun quần bò :Nguyễn Cường
Bỏ xứ Kinh Bắc dịu êm đi quật tung Rook Bazan hùng vĩ
Trần Tiến bụi bặm, gã độc hành siêu lãng tử
Trán hằn vết nhăn, giang hồ khắp trời Bắc, trời Nam
Xin lặng im đừng nhắc đến Văn Cao
Thánh đường của mọi Thánh đường thăm thẳm
Nhắc đến ông, mọi người phải đứng nghiêm cúi chào, ngả mũ
Tôi vẫn gặp Cao Việt Bách,Trần Chung, Hoàng Hiệp, Huy Du
Chưa gặp Hoàng Việt, Nguyễn Đình Thi cao sang, bất hủ
Để lại cho đời những bài ca kinh điển
tài năng đất Việt của tôi
N.V.T