Ấm Nồng - Thơ của Đỗ Thị Thanh Bình
09.01.2012
Xin anh đừng là mây bay
Suốt đời em không với tới
Xin anh đừng là con suối
Bởi nguồn sẽ đổ về sông
Xin anh đừng là vừng đông
Cho em chói loà đôi mắt
Xin anh đừng là khoảnh khắc
Để rồi tan biến hư vô
Anh đừng là ngôi nhà to
Để em đi qua ngần ngại
Anh đừng là bờ, là bãi
Đổi thay dâu bể cuộc đời.
Anh cứ là anh, thế thôi
Ấm nồng vòng tay thân thiết
Nơi em gục vào quên hết
Khổ đau cơ cực đời thường.
Có thể bạn quan tâm
Như áng mây bay – Thơ Thùy DươngQuãng vắng – Thơ Nguyễn Nhã Tiên Mùa mưa ở căn cứ - Thơ Thanh QuếTrái tim tôi đặt ở Hoàng Sa, Trường Sa - Trần Thị ThắngƯớc mơ bay lên - Lê Hồng MậnBài thơ chưa đề tên – Thơ Nguyễn Huy DungĐọc thơ bạn giữa rừng – Thơ Nguyễn Văn TámVi vút cánh diều - Lê Huy HạnhGọi biển-Thơ Hồ Anh TuấnTrận cảm cúm và sự im lặng (không phải của bầy cừu)