Bóng một người – Thơ Ngân Vịnh
18.04.2017
Ông chọc gậy vào sóng biển
tốc khói
thả trời xuống vai
thời gian vỡ hạt mưa bong bóng
cỏ dại xanh
dằng dặc ngày
thức ngủ trong hơi rượu
tạc thù với suối Mơ
tình một nẻo
đời một nẻo
quăng ngược, quăng xuôi câu thơ
nụ cười hiền như lá
mà lòng cánh hạc chân trời
có thể thấy ông đằng sau phố xá
giếng cạn vang một tiếng sỏi rơi.
N.V
Có thể bạn quan tâm
Phép thử - Truyện ngắn của Kim SơnTính cách người Quảng trong ca dao xứ Quảng - Nguyễn Thanh Tuấn Điều bí ẩn trái tim - Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoGửi một người đàn bà xấu sốTổ quốc là hơi thở cần cho mỗi trái tim - Lương Đình KhoaKhi thế giới mở ra – Thơ của Thanh quếVỡ một miền quên – Thơ Nguyễn Hoàng SaNgôn ngữ chính luận trong Tạp văn Phan Thị Vàng Anh - Nguyễn Đăng KiênNgày Y Moan ra đi – Thơ Bùi Công MinhVấp dấu chân mình - Thơ Nguyễn Hoàng Sa