Chênh vênh - Thơ TÓC NGUYỆT
27.09.2012
Em bỏ quên đồi cát
vết rong rêu phiêu bồng
em bỏ quên dòng sông
ngậm ngùi nghe gió hát
Em giấu trong hạt cát
chút mặn biển mênh mông
thương vào long đong
dã tràng khô mắt cát
Em giấu vào trùng dương
tình đan từng lớp sóng
đứng bên đời chiếc bóng
ngột ngạt ngày triều lên
Em giấu cả mùa thu
chim ho khan trong lá
ve khản lời mùa hạ
em trốn vào câu ru
Gió thổi về xa khuất
xao xác trái tim buồn
ngầm ẩn sâu xa nhất
vô tình nhen chênh vênh.
T.N
Tạp chí Non Nước số 176
Có thể bạn quan tâm
Nơi Bác ở là một ngôi nhà sàn – Thơ Bùi Công MinhNgười đẹp xứ hữu nhân – Truyện ngắn Phan Đức NamKhuyết một vầng trăng – Thơ Lê Huy HạnhCuốn theo chiều gió - Nguyễn Nhật ÁnhẤm dấu chân xưa – Thơ Nguyễn Hoàng SaChiều nhạt – Thơ Nguyễn Thị Ánh HuỳnhNgọt đắng tình người - Truyện ngắn Thanh Nguyên“Đạp xe khi trời gió” - Outhine BounyavongNgười đàn bà không sinh ra ở làng Ngát - Truyện ngắn Lam PhươngĐinh Mỹ nhân - Truyện dã sử Đỗ Nhựt Thư