Chút nồng nàn đã cạn - Thơ Ngân Vịnh
29.09.2015
Chút nồng nàn đã cạn khô
nắng rơi nẻo nắng, sương mờ nẻo sương
lẻ loi bông cỏ ven đường
ngón tay sợi khói còn vương vất chiều
Sau lưng bỏ lại túp lều
đưa chân theo ngọn gió phiêu diêu ngày
nhặt tìm những mảnh men say
gói vào đuôi mắt đầu mày trả em
Nỗi buồn không ngọn lửa nhen
màn đêm chốt cửa cài then chân trời
mình anh hết đứng lại ngồi
nhổ ba cọng cỏ cột đôi dép mòn
N.V
Có thể bạn quan tâm
Mẹ và người lính - Lê Huy HạnhGhi ở cuối thế kỷ hai mươi-Truyện ngắn Vũ Ngọc CầmThơ KabirBÁI BIỆT VÕ ĐẠI TƯỚNG – Thơ Mai Hữu PhướcTin nhắn…- Truyện ngắn của Vũ Kim LiênGửi người dưng – Thơ Võ Kim NgânAnh sợ –Thơ của Đình Ân“Đà Nẵng chống liên quân Pháp - Tây Ban Nha (1858-1860): Quá khứ và hiện tại”(*) - Bùi Văn TiếngBệnh dịch và số phận của con người xã hội - Vũ Đức Liêm Tìm lại – Thơ Lê Anh Dũng