Dấu chân người lính biển – Thơ Mai Hữu Phước
25.05.2016
Anh để lại dấu chân trần trên cát
Bao năm qua tiếng sóng hãy còn buồn
Em lặng lẽ đi một đời bên biển
Dấu chân nào tê buốt mỗi hoàng hôn.
Làng năm ấy xác xơ ngày biển động
Đêm âm u ngơ ngác những thân tàu
Bờ bãi vắng giấu che điều uất nghẹn
Biết bao giờ tàn vết những thương đau.
Làng chừ đã tinh tươi màu phố mới
Sao lòng em cứ cũ mãi muôn sau
Anh đâu biết dấu chân ngày xưa ấy
Suốt một đời còn để khổ cho nhau!
M.H.P
Có thể bạn quan tâm
Mẹ và người lính - Lê Huy HạnhThơ Thanh QuếMỹ thuật Đà Nẵng tiếp nối thế hệ - Hồ Đình Nam KhaBờ bãi riêng tôi – Thơ Nguyễn Nhã TiênDấu hỏi ngày xưa – Thơ Nguyên ThiTiếng đêm – Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngNghề đóng ghe thuyền truyền thống ở Đà Nẵng - Đinh Thị TrangBạn tôi Phạm Sỹ Thân, mãi mãi tuổi 24 - Hoàng Hải VânAnh và em cùng già – Thơ Thanh QuếNhững bông hoa tình yêu - Trần Thúy Lành