Đêm báo bão – Thơ Nguyễn Tam Phù Sa
15.04.2015
Bão nói gì với biển, biển ơi!
Liền khúc ruột miền Trung muốn đứt
Con xa quê lật đật nhảy tàu nhanh
Cảng sông Hàn
Mắt mẹ vỡ thành sông
Nước bỗng mặn hơn chiều hôm trước
Nơi tâm bão
Gió cuồng điên quật đổ
Những cột tàu chới với
Những thét gào vô vọng
Mênh mông…
Biển rộng thế!
Bao dung là thế!
Lại vô tình làm lớn nỗi đau chung
Chẳng lẽ vung tay đấm ngực hỏi vì đâu
Và vì thế biển nơi nào cũng mặn
Đêm báo bão giận ngọn đèn giữa phố
Ngó chỗ nào cũng thấy bão miền Trung.
Sài Gòn 01.10.2006
N.T.P.S
Có thể bạn quan tâm
Chiếc Nhẫn Ngọc – Truyện của Rabindranath Tagore Đừng về làng em nữa!Tuổi mười lăm - Truyện ngắn của Nguyên HươngChiếc tổ chim – Thơ Ngân VịnhMột truyện ngắn không cần minh họa - Truyện ngắn Vị TĩnhCon gái - Trần Thị LệTóc một sợi bạc – Tiểu QuyênBuổi sớm ở làng quê - Thơ Thanh QuếSự dịch chuyển của bầy Linh Thủy – Thơ Đinh Công Thủycái chết của những bông hoa - Thơ Đinh Thị Như Thúy