Đợi chờ - Nguyễn Nho Khiêm
17.10.2019
Bay trên đôi cánh chuồn chuồn
Ngọn cây chiều xuống đổ chuông vào hồn
Mây dừng thiêm thiếp đầu non
Gió liu riu bóng, biển mòn mỏi yêu.
Xa nhau nắng cuốn về chiều
Em và nỗi nhớ dâng triều rồi tan
Bóng đêm chầm chậm không gian
Vẫn vầng trăng khuyết mênh mang đợi chờ.
Bàn chân cứ bước vu vơ
Cuối đêm chẳng biết bây giờ là đâu?
Đất thì rộng, trời thì sâu
Sờ tay nghe tóc và râu mọc dài.
Bỗng nhiên tay gặp bàn tay
Và nghe gió lạnh trên cây mệt nhoài
Giật mình ngửa mặt lên soi
Tôi và ai đứng lẻ loi, đợi chờ...
N.N.K
Có thể bạn quan tâm
Dấu hỏi – Thơ Nguyễn Hoàng SaNgười may áo cưới - Văn TuấnNguồn cảm hứng bất tận trong sáng tác văn học nghệ thuật Việt Nam - Phương MaiTrận cảm cúm và sự im lặng (không phải của bầy cừu)Mơ vườn lạnh - Đinh Thị Như ThúySân khấu Giọng hát Việt - vòng thi "Giấu mặt" - Thơ Bùi Công MinhHồi ký văn học sau 1986 nhìn từ lí thuyết tự sự học hiện đại - Nguyễn Quang HưngVề “hô” các làn điệu trong trò chơi bài chòi và kịch hát bài chòi - Trương Đình QuangMưa rào đầu hạ - Đỗ Kim CuôngHoa dại - Truyện ngắn Hoàng Phương Nhâm