Một nơi vô cùng - Lê Tuân
16.06.2015
Buông trời
buông đất
buông ta
Chỉ còn một chút buồn là chưa buông
Kể từ vô tận thuông luông
Bao nhiêu rơi xuống ngược nguồn vỡ tan
Thấy trong bóng nước non ngàn
Một làn gió tựa dạ lan nghiêng đồi
Em còn nương tựa chính tôi
Tôi còn nương tựa một nơi vô cùng.
Như Lan
Đầu đường
đứng ngó cuối đường
Cuối đường
đứng ngó mù sương chập chùng
Mốt mai
rồi cũng muôn trùng
Giờ không đếm nữa
tháp tùng dấu yêu
Nơi em
còn lá bông diêu?
Để không lẫn với rất nhiều chốn đây
Là mây
Rảnh rỗi
Cứ bay
Ồ ta còn vướng bóng cây bên đàng
Em cười
giọt nhẹ như Lan
Nhỏ vào nhau những đêm hoang mơ người
Ráng thêm chút nữa tình ơi
Chỉ còn một bước chân trời là qua.
L.T
Có thể bạn quan tâm
Chuyện ba người - Truyện ngắn Bùi Đê YênTin nhắn…- Truyện ngắn của Vũ Kim LiênLễ mừng lúa mới của người Katu - Đỗ Thanh TânHuyền thoại buổi chiều xanh – Thơ Phan Bùi Bảo ThiNỗi nhớ Sơn Trà - Nguyễn HoaNgôn ngữ chính luận trong Tạp văn Phan Thị Vàng Anh - Nguyễn Đăng KiênThành phố, phượng và cát - Thơ Trần Thị Lưu LyBảo tồn nghề mắm Nam Ô tại Đà Nẵng - Ngọc GiaoLời liệt sĩ khuyết danh - Thơ Quốc LongChiều quê ngày mùa – Thơ Tất Thắng