Ở biển – Thơ Thái Nam Anh
05.11.2016
Biển soi vỡ mật trời nhòe mờ
Nung cháy những nỗi niềm đã cũ
Bắt đầu lại từ một lần dang dở
Sóng soài trên bờ cát hôm qua
Biển cần bung vỡ nên biển gầm gào
Vứt trả rác rều cho đất
Không thể nhạt vì không thể khác
Không đánh lừa ai ảo giác rộng dài
Chỉ vì những biên độ đến bạc đầu của sóng
Đẹp như hoàng hôn, đẹp bằng bình minh
Nên biển hỏi
“Có ở đâu ngoài ta, không ta?”
Còn ta hỏi
“Ta vui buồn gì và khác đi bao nhiêu khi ở biển?”
T.N.A
Có thể bạn quan tâm
Những âm thanh bên bờ sông lấp - Nguyễn Nhã TiênNgồi với cơn mưa – Thơ Mai Hữu PhướcChỉ khuôn mặt đó - Thơ Đinh Thị Như ThúyVô thường – Truyện ngắn Lê Hồng NhuậnChiều Sài Gòn – Thơ Mai Hữu PhướcCó nhiều khi - Lê Huy HạnhHành trang- Thơ Thanh QuếChuyện một người tử tế - Truyện ngắn Trần Phiêu“Đà Nẵng chống liên quân Pháp - Tây Ban Nha (1858-1860): Quá khứ và hiện tại”(*) - Bùi Văn TiếngMưa trưa – Thơ Nguyễn Hoàng Sa