Sương khói sông Lô - Thơ Đinh Thị Như Thúy
18.03.2015
Bạn viết về sương về khói
Nhắc tôi nhớ nhiều sông Lô
Một chiều dừng chân mà ngỡ
Khói sương bạc trắng đôi bờ
Sương ở trên trời rơi xuống
Khói từ mặt đất bay lên
Người đi ừ thì va vấp
Khói sương làm mắt ướt mềm
Ừ thì đưa tay mà nắm
Giữ hoài sương khói sông Lô
Mai ngày về xa phố nhớ
Ơi sương ơi khói bơ phờ
Sông Lô vẫn trôi lừng lững
Lêu bêu dăm vạt bọt bèo
Kể chi nào sương nào khói
Nào người kinh ngạc ngó theo
Đ.T.N.T
Có thể bạn quan tâm
Nắng gió quê người - Truyện ngắn Cao Duy Sơn Đêm giao thừa có trăng - Truyện ngắn Ai Ta Yét LamTổ quốc là hơi thở cần cho mỗi trái tim - Lương Đình KhoaNhà văn Trần Trung SángMột chuyến đi Đông Bắc Thái Lan - Bùi Văn TiếngMặt trời – Thơ Lê Huy HạnhBuổi trưa đảo xa – Thơ Hồ Anh tuấnĐiệp khúc – Thơ Đinh Thị Như ThúyĐà Lạt - Thơ Trần Hữu DũngChờ - Thơ Nguyễn Hoàng Sa