Tiếng đêm – Thơ Nguyễn Nho Thùy Dương
02.11.2017
Tiếng đêm
rót lạnh lùng vào em
giấc mơ em tan hoang không bến cập
giấc mơ không định hướng
bạc trắng tâm tình
em chẳng thể nào hình dung
anh đã ra đi từ rất lâu
tỉnh giấc một sớm
sự sống vẫn tiếp diễn
nhưng lối em
miệt cỏ gà lặng câm
không gian chật chội ảo giác
thời gian úa lụi
dồn ẩn khóe mắt vết gian nan
và mỗi đêm
buông tiếng thở dài
hồn em hóa sa mạc.
N.N.T.D
Có thể bạn quan tâm
Mười năm – Thơ Đinh Thị Như Thúy Bên ngoài cánh đồng – Thơ Nguyễn Nho KhiêmHương cỏ làng xa – Thơ Trương Văn NgọcQuản lý, bảo tồn và phát huy giá trị lễ hội tại Đà Nẵng - Vũ Hoài AnHành trang- Thơ Thanh QuếChiêm bao đất - Truyện ngắn Lê Quang TrạngSân khấu – Thơ Nguyễn Đông NhậtLũ chim sẻ - Thơ Ngân VịnhPhép thử - Truyện ngắn của Kim SơnGhi ở Cà Mau – Thơ Bùi Công Minh