Vô thường – Thơ Nghi Thảo
24.07.2017
Giữa chiều gió lạc bơ vơ
trên đồi con nắng xác xơ bời bời
ca dao xưa nặng một lời
phải duyên phải nợ thành đời của nhau
ai xui vôi bạc trắng phau
bệch vào trầu quẩn thêm cau ra dòng
đem duyên mà trải ra đồng
cỏ thơm quyện lấy ngọt nồng rì xanh
đem nợ gieo thành mong manh
nhe tựa như khói tan tành chiều sương
nợ duyên buộc lấy yêu thương
cho em về với vô thường cùng anh.
N.T
Có thể bạn quan tâm
Đà Nẵng tuổi bốn mốt - Bùi Văn TiếngẢo ảnh - Nguyễn Văn TámTản mạn về tiếng Quảng - Bùi Văn TiếngRu anh thức - Thơ Đặng Nguyệt AnhThu rơi - Tản văn Thuận TìnhChân sóng - Đỗ Hàn Câu thơ mắc cạn - Nguyễn Ngọc Hạnh Về Ngũ Hành Sơn - Lê Xuân CừMột chuyến đi Đông Bắc Thái Lan - Bùi Văn TiếngChia tay miền quan họ - Thơ Quốc Long