Xé bão – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
16.02.2017
Du ca chiều nay mưa bay trên đỉnh đồi
Hai con dốc
Một đứng
Một nghiêng
Bàn chân thiêm thiếp ngủ
Màu nắng nhạt hơn môi
Biển chiều cong rướn
Những trảng cát ban ơn
Xô lệch những con thuyền neo cạn
Lô nhô thư mục cuộc đời
Gam trầm nào thả trôi bóng mây
Chiều cỏ mật
Triền dốc ấy
Nghiêng đêm?
Bão đổ dốc vẽ lưỡi biển ngang chân mày
Sóng ngủ không chiêm bao đổi màu đỏ thẳm
Xé bão
Không có con thuyền nào du mục biển khơi…
Em hát du ca cuối ghềnh mưa nặng hạt
Một đứng
Một nghiêng
Sợi tóc bay thành tia chớp
Nhập nhoạng hồi sinh…
N.T.A.Đ
Có thể bạn quan tâm
Mẹ ru tôi lớn thành người – Thơ Trần Anh ThuậnMột thời và mãi mãi - Nguyễn Thị Thu SươngTâm sự với thần Kim Quy – Thơ Hồng ThiệnThơ và Tôi – thơ Nguyễn Văn TámMảnh ghép thâm tình – Truyện ngắn Huỳnh MaiThoát tục - Truyện ngắn của Hoàng Hải LâmPhước Trà một thuở - Nguyễn Bá ThâmTuồng - không chỉ là nghệ thuật sân khấu - Hồ Trung TúBên dòng sông Kiến Giang - Nguyễn Văn TámTrái quả ngọt ngào – Truyện Nguyễn Nhã Tiên