Biển – Thơ Mai Linh
30.11.2017
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ có trăng suông thôi
Và gói thổi
Những nếp nhăn theo sóng bồi hồi
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ có núi mờ mờ thôi
Trong mắt ta chìm nghỉm vệt chân trời
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ còn ta với chú dã tràng thôi
Những cái càng bé xíu đang hươ lên quyệt một nét cuối cùng vào nước mắt biển khơi
M.L
Có thể bạn quan tâm
Hồi ký văn học sau 1986 nhìn từ lí thuyết tự sự học hiện đại - Nguyễn Quang HưngTrăng bến Giằng – Thơ Nguyễn Văn TámBài hát về mùa xuân thành phố - Thơ Bùi Công MinhNghe em giảng Kiều – Thơ Nguyễn Xuân RuộngMiếu thờ trên địa bàn quận Ngũ Hành Sơn thành phố Đà Nẵng - Đinh Thị TrangMẹ ru tôi lớn thành người – Thơ Trần Anh ThuậnMơ dã quỳ - Thơ Đinh Thị Như ThúyÔng già bán chổi – Thơ Ngô Liên HươngĐình làng trong đời sống của người dân Đà Nẵng - Huỳnh Thạch HàLời của bão - Thơ Nguyễn Giúp