Biển – Thơ Mai Linh
30.11.2017
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ có trăng suông thôi
Và gói thổi
Những nếp nhăn theo sóng bồi hồi
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ có núi mờ mờ thôi
Trong mắt ta chìm nghỉm vệt chân trời
Ta hét khản cả cổ mà em không nghe thấy
Ta khóc khản cả hơi mà em không nghe thấy
Chỉ còn ta với chú dã tràng thôi
Những cái càng bé xíu đang hươ lên quyệt một nét cuối cùng vào nước mắt biển khơi
M.L
Có thể bạn quan tâm
Những “ nghệ sĩ thổ mộ” Hội An - Nguyễn Nhã TiênThôn trang - Bùi Công MinhChênh vênh - Thơ TÓC NGUYỆTChọi trâu – Truyện ngắn Đình KínhBóng một người - Thơ Ngân Vịnh Ngỡ Ngàng – Thơ Nguyễn Hoàng SaỞ ATM - Truyện ngắn của Quỳnh NgọcVăn hóa-văn nghệ dân gian trong đời sống đô thị đương đại – Bùi Văn TiếngCành mai ngày Tết – Thơ Nguyễn Văn TámLắng nghe – Thơ Lê Huy Hạnh