Giữa trơ trụi - Bùi Công Minh
11.09.2014
...
Cái kiêu hãnh của sự trơ trụi
Không còn gì để mất
Tự do tuyệt đối
Một cành khô đối thoại với bầu trời
...
Cái kiêu hãnh của sự trơ trụi
Không còn gì để mất
Tự do tuyệt đối
Một cành khô đối thoại với bầu trời
...
Những cành khô run rẩy cứ vút lên như thế
Trong đêm đen
Giữa bầu trời.
Cái kiêu hãnh của sự trơ trụi
Không còn gì để mất
Tự do tuyệt đối
Một cành khô đối thoại với bầu trời
Đối thoại với tuyết băng
Cả Mùa Đông dài…
Cái sang trọng của sự trơ trụi
Không trang sức bởi những sắc màu
Không vướng bận bởi những lá hoa quấn quýt
Chỉ có thế thôi. Thực chất
Thậm chí nhựa cây không kịp chuyển lên cành
Ngày ngày tuyết rơi trắng xóa
Những cành khô bỗng trở nên huy hoàng
Trong vũ trụ rực lên màu tinh khiết
Mùa Xuân chếnh choáng sắp sang.
Flushing, ngày đông giá, 12-2013
B.C.M
Có thể bạn quan tâm
Xin đừng bao giờ quên – Thơ của Dũng HiệpNửa lời ca dao – Thơ Tất LâmGiao thoa văn hóa Việt - Chăm nhìn từ thơ ca dân gian – Võ Văn hòeNghĩ về Nguyễn Du- Bùi Văn TiếngVới thu – Thơ Dương Đăng HuệCâu chuyện về chiếc loa – Truyện ngắn Thanh QuếPhát triển đội ngũ văn nghệ sĩ trẻ - vấn đề tiếp nối thế hệ - Bùi Văn TiếngCô gái vẽ linh hồn - Truyện Cẩm GiangẤm dấu chân xưa – Thơ Nguyễn Hoàng SaBuôn Krông-pa – Thơ Thanh Quế