Lòng trôi Tràng An – Thơ Quốc Sinh
01.12.2016
mênh mông
thinh lặng thiên nhiên
dòng
mênh mông nước
nối liền mênh mông
đỉnh xanh dựng tiếp đỉnh xanh
thuyền
đi một chiếc mà thành
thênh thang
lòng tôi
trôi
giữa Tràng An
trong non nước đổ trăm ngàn niềm thiêng
bao nhiêu
thinh lặng thiên nhiên
xưa
bao nhiêu
khói về miền sương
nay.
Q.S
Có thể bạn quan tâm
Hành trang- Thơ Thanh QuếThơ Nguyễn HoaBóng hoàng hôn – Thơ Nguyễn Hoàng SaNgười sót lại của rừng cười - Truyện Võ Thị HảoHoa xuyến chi - Lê Anh DũngVị mặn cuối ngày – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoCon nhồng Bù Đốp - Truyện ngắn Quế HươngTiếng tiêu người câm - Diệu PhúcTháng Mười Hai – Thơ Bùi Công Minh“Chất Quảng” – dấu ấn riêng trong ngôn từ nghệ thuật của Nguyễn Văn Xuân - Trương Thanh Thủy