Mẹ ru tôi lớn thành người – Thơ Trần Anh Thuận
11.04.2016
Mẹ tôi
Gánh gieo neo nhọc nhằn
Oằn lưng trên ruộng
Dầm bùn vàng suộm móng chân
Mong có hạt cơm ấm bụng…
Mẹ bới trên đồng
Kiếm tìm con ốc con cua
Mót từng lá mồng tơi, ngọn rau…
Vì chồng, vì con
Tháng ba ngày tám tảo tần
Mòn vai gánh cạn gian truân cuộc đời!
Mẹ ru tôi lớn thành người
Rồi lại ru cháu chơi vơi cánh cò
T.A.T
Có thể bạn quan tâm
“Làm người tử tế, Dễ không?” – Bùi Văn TiếngVăn chương Pháp với người Đà Nẵng – Bùi Văn TiếngViếng mộ nguyễn du - Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngVắng em mùa này biển có buồn không?- Thơ Nguyễn Thị BìnhTrà nguội - Truyện ngắn Nguyễn Thị LuyênCŨNG MỘT CON NGƯỜI... Thơ Lê Đắc ThanhCái chức và vợ - Truyện ngắn Bích NgânĐất người quê xứ - Kai HoàngCâu chuyện về chiếc loa – Truyện ngắn Thanh QuếẤm dấu chân xưa – Thơ Nguyễn Hoàng Sa