Nhói trắng – Thơ Trần Tuấn
16.10.2012
nụ hoa khẽ trắng
khi bóng đêm bắt đầu quánh đặc
ý nghĩ chậm dần
rồi ngưng lại đâu đó
với đôi chân đã dừng lại bao giờ
nụ hoa vẫn trôi
trên cái cuống đã cắm ngập vào bóng tối
người sẽ không thấy
cũng không thể hình dung
chiếc lá xanh và cả gương mặt người trong bóng tối
nhưng người sẽ đi
không phải bằng đôi chân và ngọn đèn trên tay
mà bằng nụ hoa nhói trắng kia
với ý nghĩ – sợi bấc không bao giờ cạn
Có thể bạn quan tâm
Cái duyên với người miền biển - Trung Trung ĐỉnhHoa niên trên trời - Phạm Thị Hải DươngGửi người dưng – Thơ Võ Kim NgânBụi của nhau Truyện ngắn Nguyễn Đăng KhoaỞ biển – Thơ Thái Nam AnhVăn hóa-văn nghệ dân gian trong đời sống đô thị đương đại – Bùi Văn TiếngNhà ở của ngư dân ven biển Đà Nẵng xưa - Ngoc GiaoVáy cưới của cô dâu - Dill McLanNhà thơ LƯU TRÙNG DƯƠNG (1930-2014)Nhớ Người - Thanh Quế