Nhói trắng – Thơ Trần Tuấn
16.10.2012
nụ hoa khẽ trắng
khi bóng đêm bắt đầu quánh đặc
ý nghĩ chậm dần
rồi ngưng lại đâu đó
với đôi chân đã dừng lại bao giờ
nụ hoa vẫn trôi
trên cái cuống đã cắm ngập vào bóng tối
người sẽ không thấy
cũng không thể hình dung
chiếc lá xanh và cả gương mặt người trong bóng tối
nhưng người sẽ đi
không phải bằng đôi chân và ngọn đèn trên tay
mà bằng nụ hoa nhói trắng kia
với ý nghĩ – sợi bấc không bao giờ cạn
Có thể bạn quan tâm
Thức dậy – Thơ Nguyễn Minh HùngTrương Đồ Nhục – Sáng tạo nghệ thuật của Nguyễn Hiển Dĩnh từ một truyện cổ dân gian (1) - Bùi Văn Tiếng Tín ngưỡng thờ Thiên Y Ana ở Ngũ Hành Sơn - Ngọc GiaoBóng đổ nơi chân sóng-Truyện ngắn Hoàng Việt HằngĐêm ở Trường Sa – Thơ Hữu NhượngCây hoa đỏ ở bệnh viện ung thư - Phạm Thị Hải DươngĐóa phù dung - Trần Trình LãmGiao thoa văn hóa Việt - Chăm nhìn từ thơ ca dân gian – Võ Văn hòeMẹ Tổ Quốc - Phạm Thị Phương ThảoĐối tác - Tạ Ngọc Điệp