Nỗi nhớ cuối mùa - Tăng Tấn Tài

02.04.2019

Nỗi nhớ cuối mùa - Tăng Tấn Tài

Tiếng mùa gọi bên kia phía nắng

Cơn gió mặt trời thổi cuối bờ mây

Dòng lá đổ lạc về xa vắng

Cánh buồm căng ngược bến thuyền quen

Theo mùa đi

                    sóng dội phía không đèn

Em cứ lẫn tím - vàng trong ảo ảnh

Gửi nụ cười thăm

                    nắng chiều phố biển…

Nỗi nhớ tháng, ngày chồng chất một dòng trôi

Con sóng mỏi

                    một lần em không tới

Gió chuyển phương xa theo tiếng nói, cười…

T.T.T

Bài viết khác cùng số

Xây dựng Đà Nẵng thân thiện, năng động, hiện đại và sáng tạo(*) - Trương Quang NghĩaBàn về nghị quyết thứ hai dành riêng cho Đà Nẵng - Bùi Văn TiếngTrang nhật ký Tháng 4 - Minh ToànHãy trồng một cái cây - Trần Nguyên HạnhVề Hà Nam viếng cụ Tam Nguyên - Hoàng Thanh ThụyNhớ làng K’ro Lapia - Campuchia - Trần Ngọc PhươngDòng sông đợi nắng - Nguyễn Bá HòaThuyền quyên - Đỗ Nhựt ThưChi - Mẫu ĐơnNhững nụ hôn trong bóng đêm - Hoàng Nhật TuyênPhố trưa - Nguyễn Hữu Hồng SơnThơ Pilinszky JánosKhúc giao mùa - Võ Thị NhungĐà Lạt mơ - Trương Thị Bách MỵNỗi nhớ cuối mùa - Tăng Tấn TàiThơ về những cơn gió buổi chiều - Nguyễn Hải LýNhững ám ảnh bất động - Đinh Thị Như ThúyLưỡi cưa - Nguyễn Minh HùngHoa gạo; Hoa sưa - Xuân HiệuNhững tảng đá ở bờ biển Nam Ô - Huỳnh Minh TâmVà một đường đạn bay - Trần TuấnTrong mưa xuân ngày ấy xa xăm...- Nguyễn Kim HuyNgẫu hứng với Thu Bồn - Nguyễn Nhã TiênHành trình tiếp cận mỹ thuật triều Nguyễn - Nguyễn Hữu ThôngThơ Thụy Sơn - Từ như hạt bụi đam mê đến trầm tích - Hồ Sĩ BìnhTrưa 30-4-1975 - Phạm Đình ÂnThầy giáo trẻ Lê Trí Viễn với nghiên cứu và phê bình văn học - Bùi Văn TiếngChuyển thể nhân vật từ truyện ngắn Việt Nam đương đại sang tác phẩm điện ảnh - Nguyễn Văn Hùng