Rừng mặn – Thơ Nguyễn Nho Khiêm
11.12.2012
Muối
hạt ngọc của biển
dâng người.
vùng cao một thời khốc liệt
đốt cỏ tranh thay muối
biển xa cồn cào sóng
khôn nguôi!
em gái Cà Tu mười chín tuổi
nằm lại bên đồi gùi muối trắng
nay tìm lại được em
muối thấm vào lòng đất.
thăm lại vùng cao
muối tinh khiết về đầy từng bếp
miệng tôi bỗng nhạt
khi mắt rừng hoang lạnh người xưa.
NNK
Có thể bạn quan tâm
Như vết cắt không nguôi – Thơ Hồng HạnhChùm truyện ngắn của Thanh QuếNhà văn Trần Trung SángĐằng sau màu cỏ - Thơ Lê Văn HiếuNghề biển của ngư dân Đà Nẵng qua ca dao, tục ngữ về lao động - Huỳnh Thạch HàNhớ mùa hoa ven sông - Lê Ngọc NamMột truyện ngắn không cần minh họa - Truyện ngắn Vị Tĩnh Không đề - Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoNgày không em - Thơ của Minh TuấnHồi ký văn học sau 1986 nhìn từ lí thuyết tự sự học hiện đại - Nguyễn Quang Hưng