Nỗi nhớ Sơn Trà - Nguyễn Hoa
09.05.2014
....
Đó là nước tôi uống
hạt gạo tôi ăn
nụ cười, ánh mắt người dân vừa giải phóng
ong óng ánh sáng!
Đó là hy vọng
tôi tiếp nhận không nguôi
của người với người
giống như bà con ở đồng chiêm quê nhà…
Nắng, gió, mưa
và cát…
Tôi đã nhận như tôi đã nhận bùn đất
đồng chiêm quê nhà…
Bán đảo Sơn Trà
dưới mái tôn ngày vừa giải phóng!
Đó là nước tôi uống
hạt gạo tôi ăn
nụ cười, ánh mắt người dân vừa giải phóng
ong óng ánh sáng!
Đó là hy vọng
tôi tiếp nhận không nguôi
của người với người
giống như bà con ở đồng chiêm quê nhà…
Bán đảo Sơn Trà
trên mọi ngả đường vừa giải phóng.
Còn bây giờ là nỗi nhớ Sơn Trà khua như sóng động
trên trang giấy của tôi khi nhắc tới miền Trung!
N.H.
Có thể bạn quan tâm
Bài ca xanh - Thơ Phan Tuy An Đêm báo bão – Thơ Nguyễn Tam Phù SaThức dậy – Thơ Nguyễn Minh HùngThơ cỏ - Truyện ngắn Lam Phương Với con tầu mắc cạn – Thơ Đinh Thị Như ThúyNhớ Huế - Thơ Nguyễn Nho Thùy Dương Người về hưu – Thơ Thanh QuếĐối tác - Tạ Ngọc ĐiệpĐất - Đình NghiNói chuyện với con – Thơ Nguyễn Văn Tám