Ru anh thức - Thơ Đặng Nguyệt Anh
30.09.2015
Mẹ ru anh ngủ ngày xưa
em ru anh thức nắng mưa cuối đời
mẹ ru yên ấm biển trời
ru anh em biết chọn lời nào đâu
Sông dài về đáy biển sâu
con chim về tổ
con tàu về ga
ru cùng trời đất bao la
hồn mê lộ
biết lối mà tìm không
Ru thuyền
say sóng
say giông
ru anh say giấc thức ròng vì em
lời ru mía tím lên men
vun về sợi rối tơ chèn
gỡ đau…
Ru cùng tháng bảy mưa ngâu
giêng hai hương bưởi
hương cau ngát nồng
ru đèn anh có thức chong
lời ru em ngọt
đi vòng mắt cay…
Thức đi qua tháng qua ngày
qua mênh mang ánh trăng gầy xa-soi
bởi ru không vẹn một lời
để anh thức suốt một đời…
người ru.
Đ.N.A
Có thể bạn quan tâm
Vẫn hót bài ca thê thảm - truyện Trần Thị TrườngĐường ta đi dài theo đất nước - Nguyễn Thị Thu SươngĐêm miết nhoài ngọn cỏ ngoại ô – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoTổng quan về việc đặt tên đường phố ở Tourane/Đà Nẵng từ năm 1902 đến năm 1996 - Bùi Văn TiếngChỉ một giờ bay là anh đến được – Thơ Bùi Công MinhTin nhắn…- Truyện ngắn của Vũ Kim LiênNgày xưa cha tôi kể - Thơ Nguyễn Văn TámVề phía những căn nhà – Thơ Vô BiênLời ru của người cha trẻ - Thơ Nguyễn Lãm ThắngViết cho một người…Thơ Lê Huy Hạnh