Ru con – Thơ Nguyễn Văn Tám
02.01.2018
Đặt con nằm trên giường
Ba thấy giường cao quá
Trải chiếu nền xi măng
Con nằm chơi khỏi ngã
Trên những con đường mòn
Ba đi hoài không hết
Những cánh rừng cách biệt
Ba đâu chịu dừng chân
Những hoài bão xa gần
Giục lòng ba đến thế
Đốt cháy trái tim trẻ
Và bao chuyện lỗi lầm
Bây giờ ba bâng khuâng
Nghĩ đến con nhiều quá
Những tháng ngày xa lạ
Và bao nỗi truân chuyên
Dưới nền đá xi măng
Tha hồ con nghịch phá
Ba không sợ con ngã
Đất thấp là tận cùng!
NVT
Có thể bạn quan tâm
Quà của cha - Tản mạn Nguyên LêMiếu thờ trên địa bàn quận Ngũ Hành Sơn thành phố Đà Nẵng - Đinh Thị TrangTrong mưa – Thơ Thanh QuếSaPa - Truyện ngắn Phạm Thị Thanh MaiSuy nghĩ lan man – Truyện Lê Duy HânTháng bảy vào ngâu – Thơ Thư YênCầu vồng bảy sắc – Truyện ngắn Phan Thị Thu LoanĐà Nẵng đầu hè – Thơ Tất HanhBuôn Krông-pa – Thơ Thanh QuếNgười đàn bà khóc cười cùng mưa – Thơ của Thương Huyền