Chùm thơ của Nguyễn Vũ Quỳnh
Tranh của họa sĩ Đào Hải Phong
Bến sông Ngân Hà
Chị Hằng ơi sáng nữa đi
Cuộc đời ai đã mấy khi Ngân Hà
Sông dâng sóng vỗ trời xa
Tiếng thơ chạm bến ngã ba Ngân Hà
Biển và em
Biển thì xa xanh nhiều lúc nổi sóng cồn
Ví biển với em là điều không thể
Nhưng riêng em anh bao giờ cũng thế
Dâng tình yêu như sóng vỗ hôn bờ.
Viết lại ngày đã qua
Con chưa bao giờ quên muối mặn gừng cay
Dù ở nơi đâu cuộc sống có đong đầy
Con vẫn mong ngày về quê với Mẹ
Ngủ nhà mình nghe tiếng Mẹ ngày xưa
Nhớ vườn cây tĩnh lặng sau mưa
Cánh đồng xanh mơn man trời màu lúa
Con gái quê một thời như công chúa
Mẹ âm thầm chấm điểm đứa làm dâu
Mẹ nói với con cô ấy mắt bồ câu
Cứ lúng liếng giọng và người rất ngọt
Người mang niềm vui nụ cười xum họp
Không được rồi con ra trận sáng mai
Mẹ nói với con cuộc đời con trai
Thời chiến trận đừng bận lòng con gái
Nhỡ như mai sau con không về lại
Lận đận một thời con gái người ta
Chiến tranh qua rồi con về với quê xa
Con trai chiến trường trở về bên mẹ
Cô công chúa làng chưa nói lời tuyên thệ
Em đã đi xa mãi mãi không về
Duyên phận con không đặng với quê
Phải bước tiếp chặng đường xa ngày ấy
Nhớ nẻo đường quê sau mùa cày cấy
Trang tình em! Yêu biết mấy cuộc đời.
Cánh đồng quê ơi
Bên kia cánh đồng làng. Khoai
Bên này cánh đồng làng. Lúa
Lớn lên chúng mình như hương hoa cải
Bay xa để lại quê nhà
Người trẻ bây giờ
Mấy ai hiểu muối trắng trên vai áo cha
Mồ hôi ướt đầm sau lưng áo Mẹ
Thuở ấy chúng tôi dại khờ như con suối, con khe
Như cỏ cây bên bờ hoang dại
Như mây trời đỏng đảnh ở đáy sông
Chưa biết lẽ đời, chưa hiểu hết nhà nông
Một nắng hai sương cánh đồng, làng xóm
Lam lũ nhọc nhằn bàn tay như mắt khóm
Cải nhau với cả thời gian
Chất vấn được mất cánh đồng
Nụ cười hạt thóc về sân
Trước những phân vân cuộc đời khôn dại
Bờ rào sắc nhọn tre gai
Thương những bắp chân trần con gái
Vội vàng chao giữa cầu ao
Ống quần vương bùn vết đất
Sau lưng in dấu cánh đồng
Nghĩ về một ước mơ xa
Trên mảnh đất nhiều đời ông cha con cháu
Thơm hương cơm nếp đầu mùa
Cúng trời đội ơn cây lúa
Khói lam chiều bảng lảng mái nhà xưa
Bây giờ bóng quê không còn tre nứa
Nhà cao nhiều cái lên tầng
Cánh đồng bê tông cốt thép
Con không còn nghe tiếng Mẹ ru hời
Nhà máy khói bay đến tận lưng trời
Lúa xanh không còn vắng hẳn bóng cây
…..
Đâu rồi bông trắng như mây
Để cho con cháu về đây thuở nào
Lạnh về ngọn gió hanh hao
Con sông không chảy ồn ào quê xưa
Làng không còn tiếng võng trưa
Trẻ con không tắm dưới mưa tồng ngồng
Chia xa rũ rượi cánh đồng
Chiều qua quê mất cả dòng sông xưa.
(vanvn.vn)