Chuyển mùa – Thơ Nguyễn Nhã Tiên
06.10.2015
Nghìn nghìn tuổi rồi chú Cuội cứ trẻ thơ
Em ưu tư gì bao năm, trăng khuyết
Mùa đi, chẳng rõ mùa nào rêu vẫn ngày ngày rêu biếc
Cỏ dại xanh tràn sau mỗi bước khai hoang
Mở cửa mỗi bình minh lại gặp ngàn sương
Bàn tay ai vô hình ẩn trong mây sớm
Gieo xuống vườn tôi hàng hàng nến thắp
Hàng hàng mắt đẹp ngước nhìn hợp xướng long lanh

Dường như có tiếng tóc chuyển mùa từ biệt thời xanh
Không gióng nổi một âm thanh sao vô vàn lay động
Mới hay ra
Em khuyết, em tròn trinh nguyên sự sống
Bào thai không ngừng chuyển dạ sinh sôi
Cọng cỏ cành sương kia có là gì đâu
Nhưng em ạ, giống loài phù du sinh ra khát khao tắm mình lửa sáng
Hết con đường mưa qua con đường nắng
Con ve lột vỏ luyện mùa tiếng hạ lại ngân nga.
N.N.T
Có thể bạn quan tâm
Những giấc mơ đủ sắc màu - Nhi TrầnĐường về miền Trung - Hoàng Khánh DuyMẹ ru tôi lớn thành người – Thơ Trần Anh ThuậnRu anh thức - Thơ Đặng Nguyệt AnhChiều cuối năm - Thơ Đinh Thị Như ThúyNgười đàn bà không giấc ngủ - Thơ Đinh Thị Như ThúyLời nhắn gửi từ biển - Bùi Công MinhNhà văn quèn & đạo diễn lừng lanh - Trần Nhã Thụy Cánh đồng mắt mẹ - Thơ Thanh VânCác bậc thang – Thơ Phan Tuy An