Đất gọi – Thơ Nguyễn Hoàng Sa
04.01.2018
Em trở về nơi em ra đi
Những hàng dừa trước nhà thả chiều ru gió
Ngỡ ngàng đường phố lạ
Sông vẫn chảy trong lòng đất không thôi
Em tìm bãi bờ rưng rưng
Thuở con gái neo thuyền bến nước
Chạm bờ hạnh phúc và cả đắng cay

Xa quê
Bỏ lại phía sau buồn vui ngày ấy
Thành người tha hương
Ôm nỗi buồn trổ rêu
Em lại về nơi em ra đi
Nghe bờ cỏ ngày thơ gọi
Nghe gió hát ven bờ lau lách dại
Em gọi tên làng Nại hút trong chiều
Cây đa mái đình níu giữ hồn quê
Còn dấu nhớ em tìm đất mẹ
Lửng thửng ngày hoang lội vào nắng gió
Chợt nghe đất gọi tên!...
N.H.S.
Có thể bạn quan tâm
Một truyện ngắn không cần minh họa - Truyện ngắn Vị TĩnhDấu chân - Thơ Nguyễn Minh HùngTháng 12 năm 79 – Thơ Ngân VịnhGửi một người đàn bà xấu sốBạch mã - Trần Quốc Cưỡng Vị tướng già - Thơ Anh NgọcNghĩa mẹ - Thơ Lê Huy HạnhNhững tuyến đường quan họ – Thơ Bùi Công MinhNhặt nắng – Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngKhoảnh khắc với Hoàng thành – Thơ Nguyễn Nhã Tiên