Dấu chân người lính biển – Thơ Mai Hữu Phước
25.05.2016
Anh để lại dấu chân trần trên cát
Bao năm qua tiếng sóng hãy còn buồn
Em lặng lẽ đi một đời bên biển
Dấu chân nào tê buốt mỗi hoàng hôn.
Làng năm ấy xác xơ ngày biển động
Đêm âm u ngơ ngác những thân tàu
Bờ bãi vắng giấu che điều uất nghẹn
Biết bao giờ tàn vết những thương đau.
Làng chừ đã tinh tươi màu phố mới
Sao lòng em cứ cũ mãi muôn sau
Anh đâu biết dấu chân ngày xưa ấy
Suốt một đời còn để khổ cho nhau!
M.H.P
Có thể bạn quan tâm
Mê hội Bài chòi - Lê Anh DũngĐà Nẵng tuổi bốn mốt - Bùi Văn TiếngNghề đóng ghe thuyền truyền thống ở Đà Nẵng - Đinh Thị TrangHai người bạn - Truyện ngắn Thanh Quế Giọt ngâu - Nguyễn Thị Anh Đào Mùa vàng – Thơ Nguyễn Minh HùngMỹ thuật Đà Nẵng tiếp nối thế hệ - Hồ Đình Nam KhaNhững đóa hồng lặng lẽ - Ghi chép của Minh ThủyTín ngưỡng thờ cúng cô hồn của cư dân Đà Nẵng - Huỳnh Thạch HàGiữa trơ trụi - Thơ Bùi Công Minh