Khoảnh khắc - Thơ Đinh Thị Như Thúy
25.02.2016
Một mình với bóng đêm
Tôi nghe tôi nồng nàn hơi thở
Tôi cảm nhận
nỗi buồn là một phần không thể thiếu
của cuộc đời tôi

Một mình với bóng đêm
Tôi đọc tình yêu anh
Những câu thơ rụt rè
bủa vây tôi như lưới
đưa tôi bay lên bầu trời đầy sao và lửa
Một mình với bóng đêm
Vụng về đếm tiếng chuông ngân trong ngực
Tôi ngoảnh tìm tôi của ngày đã mất
Đ.T.N.T
Có thể bạn quan tâm
Con thiên nga đen lẻ bạn - Hồ Việt KhuêNgôn ngữ chính luận trong Tạp văn Phan Thị Vàng Anh - Nguyễn Đăng KiênThoáng chiều hồ Tây – Thơ Hải ThanhGửi ... - Thơ Lê Khánh MaiHà Nội - buổi chiều yên – Thơ Bùi Công MinhSông Rùng cuối sương - Võ Thị Hạnh Thủy Nghĩa mẹ - Thơ Lê Huy HạnhBên cạnh con nước – Truyện ngắn của Đặng Ngọc Việt AnhXé bão – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoChiều nhạt – Thơ Nguyễn Thị Ánh Huỳnh