Khoảnh khắc - Thơ Đinh Thị Như Thúy
25.02.2016
Một mình với bóng đêm
Tôi nghe tôi nồng nàn hơi thở
Tôi cảm nhận
nỗi buồn là một phần không thể thiếu
của cuộc đời tôi
Một mình với bóng đêm
Tôi đọc tình yêu anh
Những câu thơ rụt rè
bủa vây tôi như lưới
đưa tôi bay lên bầu trời đầy sao và lửa
Một mình với bóng đêm
Vụng về đếm tiếng chuông ngân trong ngực
Tôi ngoảnh tìm tôi của ngày đã mất
Đ.T.N.T
Có thể bạn quan tâm
Chiếc Nhẫn Ngọc – Truyện của Rabindranath Tagore Vũ khúc trắng - Thơ Phan HoàngNgày không em - Thơ của Minh TuấnÔng già – Thơ Thanh QuếKhuôn mặt - Truyện ngắn Ngô Đình HảiNhà nghiên cứu, biên khảo Huỳnh Ngọc ChiếnDâng hiến dã quỳTiếng vọng trên Ngũ Hành Sơn - Nguyễn Nhã TiênHọc sinh học giỏi môn văn và học sinh có khiếu sáng tác văn chương - Bùi Văn TiếngTrôi - Bùi Mỹ Hồng