Khoảnh khắc - Thơ Đinh Thị Như Thúy
25.02.2016
Một mình với bóng đêm
Tôi nghe tôi nồng nàn hơi thở
Tôi cảm nhận
nỗi buồn là một phần không thể thiếu
của cuộc đời tôi
Một mình với bóng đêm
Tôi đọc tình yêu anh
Những câu thơ rụt rè
bủa vây tôi như lưới
đưa tôi bay lên bầu trời đầy sao và lửa
Một mình với bóng đêm
Vụng về đếm tiếng chuông ngân trong ngực
Tôi ngoảnh tìm tôi của ngày đã mất
Đ.T.N.T
Có thể bạn quan tâm
Mùa thu - Nguyễn Văn TámChiều – Thơ Nguyễn Phương LiênThong thả với sông Hàn - Thơ Mai Mộng TưởngCột mốc thời gian – Thơ Nguyễn Đông NhậtĐiệp khúc – Thơ Đinh Thị Như ThúyCuộc chơi – Thơ Anh Tuấn“Hai mươi bài thơ tình và một bản Tuyệt vọng ca” của Pablo NerudaNgày trở về - Thơ Nguyễn Văn TámRừng mặn – Thơ Nguyễn Nho KhiêmCái duyên với người miền biển - Trung Trung Đỉnh