Khoảnh khắc - Thơ Đinh Thị Như Thúy
25.02.2016
Một mình với bóng đêm
Tôi nghe tôi nồng nàn hơi thở
Tôi cảm nhận
nỗi buồn là một phần không thể thiếu
của cuộc đời tôi
Một mình với bóng đêm
Tôi đọc tình yêu anh
Những câu thơ rụt rè
bủa vây tôi như lưới
đưa tôi bay lên bầu trời đầy sao và lửa
Một mình với bóng đêm
Vụng về đếm tiếng chuông ngân trong ngực
Tôi ngoảnh tìm tôi của ngày đã mất
Đ.T.N.T
Có thể bạn quan tâm
Dấu phù vân – Thơ Nguyễn Nhã Tiên Kết thúc có hậu - Truyện ngắn Vị TĩnhThoáng chiều hồ Tây – Thơ Hải ThanhNhớ em - Thơ Minh VũĐi tìm dòng sông - Thơ Nguyễn Ngọc HàEm - Truyện ngắn của Lê ĐìnhĐà Lạt - Thơ Trần Hữu DũngNhạc sĩ Văn Cao và ca khúc “Dưới ngọn cờ giải phóng” - Nguyễn Văn Tám Giao tiếp, ứng xử của ngư dân Đà Nẵng qua ca dao - Huỳnh Thạch HàNhà văn quèn & đạo diễn lừng lanh - Trần Nhã Thụy