Khoảnh khắc - Thơ Đinh Thị Như Thúy
25.02.2016
Một mình với bóng đêm
Tôi nghe tôi nồng nàn hơi thở
Tôi cảm nhận
nỗi buồn là một phần không thể thiếu
của cuộc đời tôi
Một mình với bóng đêm
Tôi đọc tình yêu anh
Những câu thơ rụt rè
bủa vây tôi như lưới
đưa tôi bay lên bầu trời đầy sao và lửa
Một mình với bóng đêm
Vụng về đếm tiếng chuông ngân trong ngực
Tôi ngoảnh tìm tôi của ngày đã mất
Đ.T.N.T
Có thể bạn quan tâm
Mùa yêu – Thơ Nguyễn LongKhông phải là cuối cùng - Bùi Mỹ HồngNghe em giảng Kiều – Thơ Nguyễn Xuân Ruộng Giao tiếp, ứng xử của ngư dân Đà Nẵng qua ca dao - Huỳnh Thạch HàGấu bông của mẹ - Trần Thị HuyềnGiữa những bờ yêu dấu – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoTháp cổ và em – Thơ Lê Anh DũngNgày Cậu Cóc Ra Đi – Truyện Trần Trung Sáng Trương Đăng Dung từ đời sống qua khoa học đến nghệ thuật – Nguyễn Thanh TuấnMiếu thờ trong đời sống làng xã của người Việt - Huỳnh Thạch Hà