Thơ Nguyễn Nho Khiêm
04.12.2018

Giấc mơ 1
Đôi khi mây trắng rất xanh
Đôi khi nỗi nhớ hóa thành sương mai
Tan trong vô tận hình hài
Còn y hình bóng của ngày khai nguyên
Bây giờ nắng dọi chiều nghiêng
Bàn chân trở lại góc hiên ngồi chờ
Một ngày an hội nằm mơ
Dòng sông khép cửa hai bờ sương mai...
Sóng đêm dâng chín tầng mây
Chảy sang ngày dựng sông đầy biển hoang
Sóng lăn tăn cõi mê man
Bỗng dưng bão lặng sóng tan chót trời.
Giấc mơ 2
Lồng đèn treo tuốt Hội An
Tầng trời chín ngọn nắng vàng hẻm rêu
Đường xưa ký ức là yêu
An yên soi thấu đáy chiều lặng ngây
Đêm nay và những đêm say
Tầng không ký ức đan dày đêm xưa
Đèn lồng treo dọc phố mưa
Bàn chân tìm bước vùng chưa tìm về.
N.N.K
Bài viết khác cùng số
Vài kỷ niệm với tạp chí Đất Quảng - Non Nước - Thanh QuếNgã ba trần ai - Quế HươngHồi kết - Ngô Thị Kim CúcCảm nhận của Thế - Thái Bá LợiÂm nhạc xứ Quảng - những năm tháng đồng hành cùng diễn đàn văn nghệ quê hương - Văn Thu BíchĐất Quảng, Non Nước và kỷ niệm thuở ban đầu - Trần Trung SángĐất Quảng - Non Nước kỷ vật của tôi - Huỳnh Trương PhátTừ truyện ngắn “Những người đo nước”... - Lê TrâmVài kỷ niệm viết lách với Đất Quảng/ Non Nước - Bùi Văn TiếngGiữ gìn tên gọi Đất Quảng - Hồ Duy LệThơ Nguyễn Đông NhậtCho ngày sưa rụng - Huỳnh Minh TâmNhớ một vùng văn học giữa quê tôi - Lê ĐàoThơ Nguyễn TrácTrong đôi mắt em có giấc mơ của núi - Nguyễn GiúpThơ Nguyễn Ngọc HạnhThơ Phan Hoàng PhươngThơ Nguyễn Thị Anh ĐàoThơ Nguyễn Hàn ChungThơ Võ Kim NgânThơ Nguyễn Nho KhiêmThơ Nguyễn Tấn SĩThơ Bùi Công Minh800 năm tháp nghiêng Pisa - Văn KhoaNhà ở của ngư dân ven biển Đà Nẵng xưa - Đinh Thị TrangThơ tình Chế Lan Viên - Huỳnh Văn Hoa