Ấm Nồng - Thơ của Đỗ Thị Thanh Bình
09.01.2012
Xin anh đừng là mây bay
Suốt đời em không với tới
Xin anh đừng là con suối
Bởi nguồn sẽ đổ về sông
Xin anh đừng là vừng đông
Cho em chói loà đôi mắt
Xin anh đừng là khoảnh khắc
Để rồi tan biến hư vô
Anh đừng là ngôi nhà to
Để em đi qua ngần ngại
Anh đừng là bờ, là bãi
Đổi thay dâu bể cuộc đời.
Anh cứ là anh, thế thôi
Ấm nồng vòng tay thân thiết
Nơi em gục vào quên hết
Khổ đau cơ cực đời thường.
Có thể bạn quan tâm
Loay hoay hai cảnh Phố - Quê - Tản văn Phạm Thị Hải DươngKhúc xuân - Huệ Triệu“Làm người tử tế, Dễ không?” – Bùi Văn TiếngLỜI NGUYỀN SA MẠC – Truyện ngắn của Hạo NguyênMón quà đắt giá - Truyện ngắn Bùi Đê YênBài hát về mùa xuân thành phố – Thơ Bùi Công MinhDòng chữ xăm trên cánh tay-Truyện ngắn của Khôi VũThương nhớ khói lam chiều – Thơ Thư YênCái duyên với người miền biển - Trung Trung ĐỉnhTiếng Xuân - Nguyễn Ngọc Phú