Ấm Nồng - Thơ của Đỗ Thị Thanh Bình
09.01.2012
Xin anh đừng là mây bay
Suốt đời em không với tới
Xin anh đừng là con suối
Bởi nguồn sẽ đổ về sông
Xin anh đừng là vừng đông
Cho em chói loà đôi mắt
Xin anh đừng là khoảnh khắc
Để rồi tan biến hư vô
Anh đừng là ngôi nhà to
Để em đi qua ngần ngại
Anh đừng là bờ, là bãi
Đổi thay dâu bể cuộc đời.
Anh cứ là anh, thế thôi
Ấm nồng vòng tay thân thiết
Nơi em gục vào quên hết
Khổ đau cơ cực đời thường.
Có thể bạn quan tâm
Quê nhà – Thơ Lê Anh DũngỪ thì em cứ xa - Thơ Ngân VịnhTrưa – Thơ Bùi Công MinhVề “hô” các làn điệu trong trò chơi bài chòi và kịch hát bài chòi - Trương Đình QuangCơn giông Trằm - Tản văn Lê Vũ Trường GiangBên bờ sinh tử - Truyện ngắn Thu LoanKhu rừng ẩm ướt – Thơ Đinh Công ThủyGió đã thổi suốt đêm - Truyện ngắn Nguyễn Quang Thiềuđơn giản chỉ là người bên cạnh - thơ Lê Vĩnh TàiTiếng rừng- Thơ Bùi Công Minh