Ấm Nồng - Thơ của Đỗ Thị Thanh Bình
09.01.2012
Xin anh đừng là mây bay
Suốt đời em không với tới
Xin anh đừng là con suối
Bởi nguồn sẽ đổ về sông
Xin anh đừng là vừng đông
Cho em chói loà đôi mắt
Xin anh đừng là khoảnh khắc
Để rồi tan biến hư vô
Anh đừng là ngôi nhà to
Để em đi qua ngần ngại
Anh đừng là bờ, là bãi
Đổi thay dâu bể cuộc đời.
Anh cứ là anh, thế thôi
Ấm nồng vòng tay thân thiết
Nơi em gục vào quên hết
Khổ đau cơ cực đời thường.
Có thể bạn quan tâm
Sự vận động của văn xuôi Việt Nam về đề tài đô thị - Bùi Như HảiĐọc thơ bạn giữa rừng – Thơ Nguyễn Văn TámSen băng – Nguyễn Linh KhiếuNgoại tôi – Thơ Mai Hữu PhướcTừ núi Bài Thơ đến non thiêng Yên Tử - Tùy bút Nguyễn Nhã Tiên Cuối năm chào núi ta về - Vĩnh ThôngTiễn mùa –Thơ Đinh Thị Như ThúyTản mạn về những buổi học cuối cùng - Bùi Văn TiếngLễ mừng lúa mới của người Katu - Đỗ Thanh Tân Huyền thoại về đình rắn - Đặng Hoàng Thám