Ấm Nồng - Thơ của Đỗ Thị Thanh Bình
09.01.2012
Xin anh đừng là mây bay
Suốt đời em không với tới
Xin anh đừng là con suối
Bởi nguồn sẽ đổ về sông
Xin anh đừng là vừng đông
Cho em chói loà đôi mắt
Xin anh đừng là khoảnh khắc
Để rồi tan biến hư vô
Anh đừng là ngôi nhà to
Để em đi qua ngần ngại
Anh đừng là bờ, là bãi
Đổi thay dâu bể cuộc đời.
Anh cứ là anh, thế thôi
Ấm nồng vòng tay thân thiết
Nơi em gục vào quên hết
Khổ đau cơ cực đời thường.
Có thể bạn quan tâm
Thẳng đứng - Văn Công HùngChuông reo - Truyện ngắn Trần Đức TiếnGa tình yêu – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoTrong tĩnh lặng – Thơ Lê Anh DũngGhi ở cuối thế kỷ hai mươi-Truyện ngắn Vũ Ngọc CầmChiếc lông ngỗng trời – Truyện Trần Đức TiếnQuà của ấu thơ - Trần Nguyên HạnhPhong tục thờ cúng tổ tiên của người Việt - Huỳnh Thạch HàẨn số - Truyện ngắn Hà DầnLời người làm chứng - Đoàn Ngọc Thành