Ấm Nồng - Thơ của Đỗ Thị Thanh Bình
09.01.2012
Xin anh đừng là mây bay
Suốt đời em không với tới
Xin anh đừng là con suối
Bởi nguồn sẽ đổ về sông
Xin anh đừng là vừng đông
Cho em chói loà đôi mắt
Xin anh đừng là khoảnh khắc
Để rồi tan biến hư vô
Anh đừng là ngôi nhà to
Để em đi qua ngần ngại
Anh đừng là bờ, là bãi
Đổi thay dâu bể cuộc đời.
Anh cứ là anh, thế thôi
Ấm nồng vòng tay thân thiết
Nơi em gục vào quên hết
Khổ đau cơ cực đời thường.
Có thể bạn quan tâm
Viết ở Hải Phòng – Thơ Mai Hữu PhướcXóm cũ dân về - Thơ Thanh QuếKhông đề - Thanh TúMật ngôn giữa vòm xanh- Tản văn Nguyễn Nhã TiênBến Hồ Dâu – Thơ Trọng VượngTâm sự với thần Kim Quy – Thơ Hồng ThiệnNhững cánh diều – Thơ Nguyễn Văn TámCô gái màu hồng – Truyện ngắn ĐỖ ĐỨC ANHSự vận động của văn xuôi Việt Nam về đề tài đô thị - Bùi Như HảiTháng năm dài lắm - Nguyễn Văn Tám