Nỗi nhớ Sơn Trà - Nguyễn Hoa
09.05.2014
....
Đó là nước tôi uống
hạt gạo tôi ăn
nụ cười, ánh mắt người dân vừa giải phóng
ong óng ánh sáng!
Đó là hy vọng
tôi tiếp nhận không nguôi
của người với người
giống như bà con ở đồng chiêm quê nhà…
Nắng, gió, mưa
và cát…
Tôi đã nhận như tôi đã nhận bùn đất
đồng chiêm quê nhà…
Bán đảo Sơn Trà
dưới mái tôn ngày vừa giải phóng!
Đó là nước tôi uống
hạt gạo tôi ăn
nụ cười, ánh mắt người dân vừa giải phóng
ong óng ánh sáng!
Đó là hy vọng
tôi tiếp nhận không nguôi
của người với người
giống như bà con ở đồng chiêm quê nhà…
Bán đảo Sơn Trà
trên mọi ngả đường vừa giải phóng.
Còn bây giờ là nỗi nhớ Sơn Trà khua như sóng động
trên trang giấy của tôi khi nhắc tới miền Trung!
N.H.
Có thể bạn quan tâm
Tháng Năm – Thơ Nguyễn Hoàng SaKết thúc có hậu - Truyện ngắn Vị TĩnhKẻ chết giả -Truyện ngắn của Dino Buzzati (Ý) Phúc âm buồn – Thơ Đinh Thị Như ThúyTrưa – Thơ Bùi Công MinhNhớ dáng cha ngồi – Tản văn Nguyễn Ngọc Lợi Hòn Kẽm Đá Dừng* - Thơ Lê Anh DũngĐàn bà – Thơ Thanh QuếChuyện ở “quán 3 cô” - Thanh QuếGửi con yêu, từ Hoàng Sa - Mai Thanh Hải