Bóng một người – Thơ Ngân Vịnh
18.04.2017
Ông chọc gậy vào sóng biển
tốc khói
thả trời xuống vai
thời gian vỡ hạt mưa bong bóng
cỏ dại xanh
dằng dặc ngày
thức ngủ trong hơi rượu
tạc thù với suối Mơ
tình một nẻo
đời một nẻo
quăng ngược, quăng xuôi câu thơ
nụ cười hiền như lá
mà lòng cánh hạc chân trời
có thể thấy ông đằng sau phố xá
giếng cạn vang một tiếng sỏi rơi.
N.V
Có thể bạn quan tâm
Người đàn bà mơ-Thơ Đoàn Minh ChâuĐâu rồi thời đĩa hát - Tản văn Phạm Thị Hải Dương Một lần thôi - Thơ Nguyễn Nhã TiênTản mạn về những buổi học cuối cùng - Bùi Văn TiếngLớp lãng quên – Thơ Bùi Mỹ HồngNgõ xưa - truyện ngắn Hương NghĩaĐà Lạt - Thơ Trần Hữu DũngTín ngưỡng thờ cúng cô hồn của cư dân Đà Nẵng - Huỳnh Thạch HàThèm làm ngọn gió tự do - Thơ Phan HoàngDễ gì – Thơ Thanh Tâm