Bóng một người – Thơ Ngân Vịnh
18.04.2017
Ông chọc gậy vào sóng biển
tốc khói
thả trời xuống vai
thời gian vỡ hạt mưa bong bóng
cỏ dại xanh
dằng dặc ngày

thức ngủ trong hơi rượu
tạc thù với suối Mơ
tình một nẻo
đời một nẻo
quăng ngược, quăng xuôi câu thơ
nụ cười hiền như lá
mà lòng cánh hạc chân trời
có thể thấy ông đằng sau phố xá
giếng cạn vang một tiếng sỏi rơi.
N.V
Có thể bạn quan tâm
Tuổi bốn mươi – Thơ Hoàng Hoa“Hai mươi bài thơ tình và một bản Tuyệt vọng ca” của Pablo NerudaĐà Nẵng và Hải Phòng: Sáu mươi năm tình nghĩa - Bùi Văn TiếngMặn mà cái duyên vè Quảng –sênh sứa - Trương Đình Quang Bức tranh thiên nhiên - Thơ Ngân VịnhChiều Vu Gia - Thơ Nguyễn Văn TámĐêm qua chớp bể...(*) – Thơ Đinh Thị Như ThúyMón bánh xèo của mẹ - Trần Nguyên HạnhVề Đà Nẵng - Trần Trúc TâmNước mắt màu xanh thẫm - Nguyễn Văn Thiện