Bóng một người – Thơ Ngân Vịnh
18.04.2017
Ông chọc gậy vào sóng biển
tốc khói
thả trời xuống vai
thời gian vỡ hạt mưa bong bóng
cỏ dại xanh
dằng dặc ngày
thức ngủ trong hơi rượu
tạc thù với suối Mơ
tình một nẻo
đời một nẻo
quăng ngược, quăng xuôi câu thơ
nụ cười hiền như lá
mà lòng cánh hạc chân trời
có thể thấy ông đằng sau phố xá
giếng cạn vang một tiếng sỏi rơi.
N.V
Có thể bạn quan tâm
Phong tục thờ cúng tổ tiên của người Việt - Huỳnh Thạch HàThưa thầy - Thơ Hữu ThỉnhNgọn roi và ký ức – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoLời ước hoa sưa - Đào Phi Cường Đảo cho mỗi người – Thơ Nguyễn Nhã TiênNhững ngọn gió khuya – Thơ Thanh QuếTiếng tiêu người câm - Diệu PhúcKhuôn mặt - Truyện ngắn Ngô Đình HảiQuà của cha - Tản mạn Nguyên LêRong rêu phận người – Thơ Nguyễn An Bình