Cõi riêng nhạc Trịnh – Thơ Võ Duy Hòa
06.09.2018
Phiêu diêu cùng chiếc ghế mây
Một cây đàn với ngất ngây tơ lòng
Dặm trường nếm trải long đong
Vờn theo mây gió ngóng mong bóng hồng
Vẳng lên tiếng vọng hư không
Từ trong cát bụi mênh mông suối đàn
Lặng trong câu hát chứa chan
Còn riêng mãi mãi miên man cõi tình.
V.D.H
Có thể bạn quan tâm
Vết cắt – Thơ Khánh PhươngNguồn cảm hứng bất tận trong sáng tác văn học nghệ thuật Việt Nam - Phương MaiThương cát - Thơ Nguyễn Hoàng SaKhu vườn trên gác mái – Truyện Đinh Quỳnh Anh Xa xăm giọng hát – Thơ Bùi Công MinhKhông thể kết thúc - Truyện ngắn Nguyễn Thị Thu HuệTrở về - Thơ Bùi Công MinhNgụ ngôn một dòng sông - Nguyễn Nhã TiênĐêm Hà Nội – Thơ Đinh Thị Như ThúyHoán đổi – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào