Cõi riêng nhạc Trịnh – Thơ Võ Duy Hòa
06.09.2018
Phiêu diêu cùng chiếc ghế mây
Một cây đàn với ngất ngây tơ lòng
Dặm trường nếm trải long đong
Vờn theo mây gió ngóng mong bóng hồng
Vẳng lên tiếng vọng hư không
Từ trong cát bụi mênh mông suối đàn
Lặng trong câu hát chứa chan
Còn riêng mãi mãi miên man cõi tình.
V.D.H
Có thể bạn quan tâm
Nước mắt hình ngọn lửa - Phát DươngLớp lãng quên – Thơ Bùi Mỹ HồngTháng năm dài lắm - Nguyễn Văn Tám“Phố rêu” - Hồn phố cổ trong tranh họa sĩ Duy Ninh - Vũ Ngọc GiaoMiền Yên Lãng cũ – Thơ Ngân VịnhNơi bầy chim không bay qua - Yến LinhCon nít cũng biết buồn chứ bộ! - Mai Quốc ĐạtGiếng Tiên - Truyện ngắn Vũ Trường AnhMiền gió - Truyện ngắn Nguyệt ChuSông quê ngày cũ – Thơ Nguyễn Hoàng Sa