Cơn nóng – Thơ Ngân Vịnh
26.05.2017
Gió nóng thổi những giọt nước mắt rơi xuống bùn
thánh địa vắng người đi không trở lại
gai xương rồng cõi thấy
trời thì ở tít cao xanh
chén sành nghiêng mặt soi vào rượu
chem bẻm cặp đùi chôn cất mê tơi
ngang dọc càn khôn không ngã giá
ăn nằm chợ trời
tóc bạc chợ trời
Ồ lá mít
ồ hai bàn tay trắng
ron rón bước chân trời đất vô thường
vai áo không còn mụn vá
ngày như thong dong hơn
ngã bảy, ngã ba mời đến
rủ rỉ cánh hoa ru hời
một con đò neo bến
ngọn lửa lòng chia đôi.
N.V
Có thể bạn quan tâm
Đất người quê xứ - Kai HoàngNói chuyện làm người – Thơ Nguyễn Văn TámChỉ một giờ bay là anh đến được – Thơ Bùi Công MinhCánh thiên di – Thơ Nguyễn Minh HùngGiấc mơ chuông gió – Thơ Bùi Mỹ HồngLiêu trai – Thơ Thanh TrắcNăm tháng không quên – Bút ký Nguyễn KiênGiữ gốc rễ cội nguồn cho làng quê Đà Nẵng - Bùi Văn TiếngTản mạn mùa thu – Thơ Quốc LongTôi vấp chân vào gió - Thơ Ngân Vịnh