Cột mốc thời gian – Thơ Nguyễn Đông Nhật

22.04.2013
Buổi sáng ấy còn để lại trong tôi mùi vị lạnh trơ chiếc ghế đá, tiếng động mơ hồ dòng người - xe dưới kia, hơi ấm gần - xa của em và khoảng cách những mười năm không thể lấp đầy dù tôi cố mở một lối đi tới. Tôi đã từ giã em như thế, lần thứ hai và có thể là lần cuối cùng. Cái đập chắn sóng tôi xây nên chở che trái tim mình trở nên vô dụng và giờ đây và mãi lâu dài tôi chỉ có thể hàn gắn bằng sự tan vỡ chầm chậm, xa trong những ngõ khuất.

Cột mốc thời gian – Thơ Nguyễn Đông Nhật

Em bước vào ánh sáng. Ánh sáng cô đặc của những thành lũy em tự dựng nên, rào giậu em với chính em trong ước mơ thánh tẩy tâm hồn trước những thanh âm của ngày thường, trong cố gắng tự chứng thực bản thân cùng sự thanh sạch hiếm hoi giữa trần gian.

Tôi không biết những gì em đã gặp. Tôi mong em bình yên trong kiếm tìm kia. Nhưng có phải tôi nghe nhịp tim em ngơ ngác trên con đường gió, âm nhạc mơ hồ và ánh mờ của hạnh phúc còn hứa hẹn ?

 

*

Buổi sáng ấy đào sâu giữa chúng ta sự xa cách đời đời nhưng lạ kỳ thay, trong bóng tối ẩn khuất của niềm vui vừa rơi mất, tôi lại tình cờ nắm được đầu mối sợi dây của Thésée khi chàng bước vào mê cung. Và tôi chợt hiểu con quái vật kia không gì khác hơn là chính cái bóng mà chàng mang theo bao nhiêu năm tháng. Tôi tin em cũng đã cầm trong tay sợi dây ấy, sợi dây mà mỗi con người phải tìm thấy cho mình khi bước vào ánh sáng. Cũng là bước vào bóng tối.

 

*

Buổi sáng ấy đã tắt. Trong tôi và trong em. Như một niềm an ủi cay đắng mà dịu dàng trên con đường của mỗi chúng ta.

Để một ngày nào dưới bóng những đám mây của bầu trời khác, cả  tôi và em đều biết trong những ngày cũ, chúng ta đã từng có và từng vượt qua buổi sáng ấy.

                                                                                                            N.Đ.N

                                                                                         Tạp chí Non Nước số 184