Đứa bé, đống củi và thị trấn
07.09.2009
TRẦN TUẤN
nơi thị trấn đang mỗi ngày lún
dần xuống
nó biết điều ấy
khi dõi nhìn vào ô cửa sổ vẽ trên mặt đất
nó thấy
cánh chim chập choạng bên kia cửa sổ
mỗi lúc gần hơn
thấy ông nội nó
đang gò lưng cày trên đồng
bóng nắng mỗi lúc rát hơn
nó thấy
đoàn người đưa bà nội nó lên đồi
nơi bây giờ đã là bến sông
nó thấy những đứa bé chết non từ khi ông bà nội
nó chưa sinh ra
đang lấy que cời những ô vuông lên mặt đất
từ sau ô vuông
bóng nó đang nằm trên đống củi
già đi
7.7.09
Bài viết khác cùng số
Giới thiệu về tác giả Nguyễn Thị Anh ĐàoĐông HàNgày trở vềGò ông ThứcKhung nhạc xuânChia táchVề với biểnThánh caGửiNgày giỗ mẹTháng mườiChợt riêng mìnhGiấc mơ mọc cánhYêu trăngTổ quốc trong tôiQua đò, nhớ mẹChiều Hà NộiNỗi đờiNét phốChiều...Đứa bé, đống củi và thị trấnThơ tình bốn câuVề với yêu thươngTiếng đấtTim của nhà thơThơ - chênh vênh một lối riêng (*)Họa sĩ Phan Ngọc Minh và “Tự họa với Shiva”- Một chặng khác - trên Con ĐườngDấu xưa, làng dệt...Vài nét về Liên hoan âm nhạc lần thứ III của Hội nhạc sĩ Việt NamTiễn biệt nhà thơ Tế HanhSự xuyên thấm lẫn nhau giữa dân tộc và hiện đại là cơ sở vững chắc tạo ra một chỉnh thể văn nghệ Việt Nam thời kỳ mới (*)Thực hiện di chúc của Bác HồNhững mẩu chuyện về Bác HồTình quêChiếc lông vũ trắngLỗ hổngKhu vườn trên gác mái