Mang mang – Thơ Nguyễn Thanh Kim
14.10.2017
Gối chồng báo cũ
ngẫm ngợi trước sau
thức ròng khó ngủ
Nỗi mình lận đận
thị thành chen chân
Nỗi mình trắc trở
nhịp chèo phân vân
Thơ đôi vần gió
nặng nhẹ tay cầm
Lượng người như bể
tình người mang mang.
N.T.K
Có thể bạn quan tâm
Tiếng chuông chiều-Truyện ngắn Trí ThanhĐợi – Thơ Phạm Thi NhungViết ngày con trở thành thiếu nữ - Thơ Phạm Thúy NgaQuảng Nam tỉnh tạp biên 廣南省雜編 Tư liệu quý về văn hóa, lịch sử vùng đất Quảng Nam - Lê Thị HàNhớ dáng cha ngồi – Tản văn Nguyễn Ngọc Lợi Một ngày khó quên - Truyện Phan Mai Thục NgânĐọc thơ bạn giữa rừng – Thơ Nguyễn Văn TámHồn biển - Nguyễn Văn TámCâu chuyện tình cờ và người lính không có võng - Nguyễn VĩnhDấu hỏi – Thơ Nguyễn Hoàng Sa