Ở vách ngăn cuối cùng - Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
28.09.2015
Mỗi buổi sáng em lặng yên với hỗn tạp thanh âm
Môi anh giọt đều hơi thở
Góc phố không màu
Có đôi bàn chân về - đi rất khẽ
Chỏng chơ tiếng cười
ngược dốc ngựa hoang
Thành phố có anh
Con dốc đổ dài ngọn gió
Rêu mốc thời gian
Bạc thếch tiếng cười
Em ở trong thành phố vắng anh
Ngồi vào góc nào cũng thấy mình mắc nợ
Xoa nhẹ đôi bàn tay
Tháng ngày trôi rỗng mục
Tha thẩn mây bay
Chiếc khăn choàng mùa đông không ấm
Ở vách ngăn cuối cùng em đã gặp anh
Trái tim đổ màu huyết dụ
Lá bàng khóc tiễn mùa lặng yên mặt đất
Ở vách ngăn cuối cùng
Anh đã chạm tim em
Thành phố mùa đông những ngọn gió
cõng nhau về chốn cũ
Ở tận cùng vách ngăn
Em mơ chạm ngày hạnh phúc
Giữa bốn bức tường bóng hắt lặng yên đau.
N.T.A.Đ
Có thể bạn quan tâm
Dòng sông quê vẫn ru giấc ngủ các chị, các anh – Thanh QuếĐôi bông tai hình hoa nhài - Truyện ngắn của Bùi Đế Yên Ký ức phố - Đặng Phương TrinhTrên cánh đồng trần gian – Thơ Ngân VịnhCó nhiều khi…Thơ Lê Huy HạnhHai viên ngọc– Truyện ngắn Sơn Nam Cuối năm chào núi ta về - Vĩnh ThôngMặn mà cái duyên vè Quảng –sênh sứa - Trương Đình Quang Bay ngược – Nguyễn Minh HùngNói dối trong truyện cổ dân gian Việt Nam - Bùi Văn Tiếng