Tiếng khuya – Thơ Nguyễn Nhã Tiên
12.09.2016
Chuyến tàu ấy đã khuất vào thăm thẳm
đã non cùng
đã bể tận
đã đâu đâu
sao ngọn đèn vàng trong mắt tôi chưa tắt
mỗi một ánh lên là văng vẳng tiếng còi tàu

Dường như cái ngày mùa đông em lên tàu bỏ quên lại rêu xanh
những mật ngữ thời gian biếc từng âm sắc
để mỗi bận chuyển mùa xôn xao gió bấc
cứa vào ngực tôi ngọt xớt tựa dao mềm
Thôi nhé, đường quên không ngoái lại
tôi còn mưa nắng để tình nhân
còn một vườn hoang hồn cỏ dại
một tiếng dế kêu đủ bận lòng
Không nên nổi đường dài giờ trú ngụ sân ga
nương nấu chia xa, ăn nhờ tiễn biệt
tàu đen tàu đi dốc vào tôi kỷ vật
mỗi tro than tôi tạc một hình hài
Những nhớ quên xây đắp đền đài
hư vô cả thôi sao ngàn tiếng vỡ
ai như tiếng khuya theo gió bấc về đầu ngõ
không một bóng người mà ngực nhói âm vang !
N.N.T
Có thể bạn quan tâm
Người đàn bà đẹp đi đâu? - Mai Hữu PhướcNgõ hoa vàng - Tạp bút Phạm Thị Ngọc ThanhVề Đà Nẵng - Trần Trúc Tâm Sáng mùng một uống trà với bạn - Phan Đình MinhBinh bộ Thượng thư Nguyễn Văn Điển - Vũ Hoài AnTâm sự với thần Kim Quy – Thơ Hồng ThiệnXóm cũ dân về - Thơ Thanh QuếSen - Truyện Trần Nguyễn Yến NhiThực trạng và những đặc trưng trong sinh hoạt tín ngưỡng, tôn giáo của ngư dân Đà Nẵng - Huỳnh Thạch HàÔi Tổ quốc tôi - Ngô Thị Hạnh