Tôi về xóm Láng của tôi – Thơ Nguyễn Văn Tám
11.06.2018
Tôi về xóm Láng của tôi
Nhẩm câu hát cũ một thời xa xôi
Vầng trăng bàng bạc giữa trời
Mái chùa trầm mặc đang trôi lững lờ
Bồng bềnh như thể trong mơ
Hàng cây còn đó, bây giờ người đâu ?
Vẫn vườn húng quế đấy thôi
Hương thơm tù thuở đất trời giao nhau

Bây giờ người ở tận đâu
Bỏ con đường vắng dãi dầu nắng mưa
Tôi đi, đi suốt bốn mùa
Trường Sơn thăm thẳm nắng mưa đã từng
Cớ sao lòng cứ bâng khuâng
Nhớ về xóm Láng mà lòng xốn xang
Ngày thu
trời thả
lá vàng
Để tôi
đứng đợi
mang mang
nỗi buồn
Trời yên, bỗng hạt mưa tuôn
Thì ra tôi ở sông Hàn, ngồi mơ...
N.V.T
Có thể bạn quan tâm
Nén lại – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoKhói trắng - Lê QuânBiến mất - Đinh Lê VũHòn Kẽm Đá Dừng* - Thơ Lê Anh DũngMẹ – Thơ Tất ThắngHình tượng Bác Hồ trong thơ thế giới - TS. Nguyễn Trọng HoànGương mặt nghệ thuật Trương Vũ Thiên AnNhà ngoại tôi trăng lên – Thơ NGUYỄN GIÚPKý ức thành phố tiếng còi tàu - Trần Trung SángBóng một người - Thơ Ngân Vịnh