Viên gạch người Chăm – Thơ Nguyễn Văn Tám
30.07.2018
Mỗi ngày tôi hiểu thêm về những viên gạch
bí hiểm của người Chăm
Cũng bình thường như bao viên gạch khác
Nung lên từ đất
Làm nên những thành quách, cung đền ...
Đã bao năm tôi lầm lẫn mơ hồ
Mung lung thực hư cả đời tôi tìm kiếm
Một mẫu nhỏ nhoi bị nắng mưa bào mòn vỡ vụn
Tôi khát khao ngưỡng mộ đến dại khờ
Để một ngày tôi thoát khỏi nỗi ám ảnh giấc mơ
Thời gian, sẽ chiêm nghiệm tất cả
Đã có những lúc tôi tự hỏi
Trên đời này có Thánh thần?
Tôi như gã nghệ sĩ người Chăm lặng lẽ đục
hàng nghìn pho tượng lặng câm
Những pho tượng còn mãi
Tôi trở lại với chính mình
Bàn tay trống rỗng !
N.V.T
Có thể bạn quan tâm
Mùa vẫn mùa mưa ngâu – Thơ Đinh Thị Như ThúyRong ruổi – Thơ Lê Huy HạnhVua Thủy Tề là con rể làng tớ - Truyện Trần Đức TiếnKhoảnh khắc - Vỵ TếÔi Tổ quốc tôi - Ngô Thị Hạnh“Đạp xe khi trời gió” - Outhine BounyavongChỉ còn lại mình tôi - Nguyễn Nho KhiêmVirus chiến tranh, sex và những cái chết đa chiều - Hoàng Thụy AnhSen băng – Nguyễn Linh KhiếuÊm đềm sông trôi - Thơ Đàm Lan