Chân trời ngọc – Thơ Nguyễn Nho Thùy Dương
08.07.2018
Huyền bí biết bao là giọt lệ
em khóc thầm giữa hoài bão riêng em
tự chân trời tiềm thức cỏi đời đêm
cảm xúc đến như một luồng gió mạnh
thổi trong em muôn vạn nỗi niềm
thổi trong em thao thức từng đêm
để yêu anh những giọt lệ phong trần

thế giới hẹp em buồn vui ai biết
và từ đó
giọt lệ em là ngôn ngữ
thiêng liêng sao giữa trời đất dịu kỳ
thế giới tình em giọt lệ thiên di
anh có lắng nghe những lời tâm sự
Nỗi niềm riêng là máu hồng vắt kiệt
cứ dạt dào rơi xuống trong em
anh khẽ bảo " mắt em chân trời ngọc"
ngây ngất tim anh lấp lánh những vùng sao
N N T D
Có thể bạn quan tâm
Chiếc lá hình giọt lệ - Truyện ngắn Quế HươngChuyển mùa – Thơ Nguyễn Nhã TiênGiếng Tiên - Truyện ngắn Vũ Trường AnhĐình làng Phước Trường - Lê VănTiếng tiêu người câm - Diệu PhúcViên gạch người Chăm – Thơ Nguyễn Văn TámThơ tình Khương Hữu Dụng - Hồ Hoàng ThanhSao mình không về Hòa Xuân sớm hơn… - Nguyễn Hải LýHồn trầm - Truyện ngắn Văn XươngTiếng gọi ban mai – Thơ Thuận Tình