Giông gió thổi qua làng - Ngân Vịnh
16.07.2019
Tôi còn vết ngày phai giông gió thổi qua làng
khúc muối mặn, gừng cay
khúc rạ rơm mịt mù khói bếp
thuốc bắc, thuốc nam, riêu cua, bún ốc
nắng xếp lưng áo mẹ mồ hôi
gốc đa vắng xa mà không bỏ tôi
con mắt nuốt sâu tro than nguội lạnh
sương ướt thềm nhà dậy sớm
nhặt được hoa bèo, cá quẫy bờ ao
chừng như gương mặt tôi vêu vao
chừng như mùa đông quay trở lại
chừng như ngôi sao khấn vái
chừng như yêu thương rế rách chổi cùn
bụi bặm cơn giông gió thổi qua làng
tong teo trái xoan khô vỏ
chạm nỗi người đi nghiêng nón lá
ngơ ngác lòng về ngõ cũ xưa.
N.V
Có thể bạn quan tâm
Mây trắng trên cao - Hoàng Nhật TuyênTháng năm dài lắm - Nguyễn Văn TámNgười đàn bà mơ-Thơ Đoàn Minh ChâuLá ngô đồng - Ngân VịnhKhông đề - Thơ Bùi Công MinhVai trò của sông Cổ Cò với thương cảng Đà Nẵng - Hội An trong lịch sử - Vũ Hoài AnCái duyên - Thơ của Tạ Đình ChiếnHồi ức những ngày đầu kháng chiến chống Pháp - Trần Trung SángMẹ vẫn chờ con – Thơ Võ Duy HòaPun-ny và chuyến phiêu lưu đến thế giới Con Người – Truyện Huỳnh Phạm Nguyệt Dương.