Đêm miết nhoài ngọn cỏ ngoại ô – Thơ Nguyễn Thị Anh Đào
15.10.2012
Hà Nội mỏng tanh sương
em trôi trong vòng tay anh
yên lặng
đêm miết nhoài ngọn cỏ ngoại ô…
anh và em
ngăn cách bằng nước mắt
mười ngón tay thon và giọt buồn trinh nữ
nụ hôn dài yên lặng sóng Hồ Tây
em và anh
gần nhau bằng khoảng cách
có buổi chiều hò hẹn
Hà Nội ngẩn ngơ xanh…
Em chạm vào chiếc lá đo thời gian bằng nỗi nhớ
Ào ạt cơn khát anh
Xoáy ngược thời gian
những dự định tan vào đêm tiễn biệt
Hà Nội đặt vết son lên cơ thể em
chiều trở gió
đêm lạnh lùng
tiếng thở dài buông vào lòng sâu thẳm
em đã ở trong vòng tay Hà Nội
luyến lưu phút ấy mặn nồng...
Có thể bạn quan tâm
Bệnh dịch và số phận của con người xã hội - Vũ Đức LiêmKhông đề - Thanh TúLời ru của người cha trẻ - Thơ Nguyễn Lãm ThắngKhoảng vọng – Thơ Bùi Mỹ HồngKÝ ỨC –Truyện ngắn của Hoàng Nhật TuyênNgày không em - Thơ của Minh TuấnKhi những con thuyền đi biển – Thơ Ngân VịnhVới mùa thu Hà Nội – Thơ Bùi Công Minh Miếu thờ trong đời sống làng xã của người Việt - Huỳnh Thạch HàCô bé xòe diêm-Truyện ngắn của DMITRI BYKOV (Nga)