Chỉ còn lại mình tôi - Nguyễn Nho Khiêm
03.10.2019
Chỉ còn lại mình tôi
với mùa đông
mây trắng
và căn nhà lạnh lẽo.
Sau hai năm chung sống
đôi bàn tay không che nhau ấm
em đã ra đi.
Chỉ còn lại mình tôi
với kỷ niệm
này đây đôi dép cũ của em
chiếc áo sờn vai nằm yên trên móc
này đây chiếc gối em nằm
này đây sợi tóc còn hằn trên gương...
Chỉ còn lại mình tôi
với - tất - cả - em.
Có thể bạn quan tâm
Chiều tĩnh lặng – Thơ Lê HàoDấu phù vân – Thơ Nguyễn Nhã Tiên Cà phê nhạc sống - Đinh Lê VũBuổi trưa đảo xa – Thơ Hồ Anh tuấnĐi tìm dòng sông - Thơ Nguyễn Ngọc HàDharamsala- xứ sở bình yên - Nguyễn Nhã TiênVăn hoá, nhìn từ góc độ phát triển thành phố - Lê Hồng NhuậnBầy chim đang bay - Thơ Đinh Công ThủyKhi thế giới mở ra – Thơ của Thanh quếKhi Tổ quốc ở nơi đầu sóng! - Huỳnh Viết Tư