Có một ngày - Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh
23.09.2015
Ai không bắt đầu từ một ngày
Một ngày bình thường như lần đầu tiên khi bầu trời nở bung ra.
Mỗi đời người là một ánh chớp, có thể loé sáng rồi tắt lịm.
Và, em là vì sao ấy
Nở bung ra
Bầu trời.
Em đã thắp sáng trái tim người đàn ông
Cứu rỗi linh hồn ấy để cùng bay về phía ánh sáng bên kia hoàng hôn
Có một bầu trời như thế
Để tình yêu bay qua dịu dàng.
Một ngày đẹp mà buồn
Ngày không dài, đêm không dài
Cho dù giấc mơ có cứa nhẹ nỗi đau hạnh phúc
Êm ái và dịu ngọt
Cay đắng xót xa
Có vì sao nào không từ bóng tối
Bước ra.
Ngày rồi sẽ qua
Một đời rồi cũng ngắn dần
Chỉ có bầu trời kia
Ánh chớp kia
Mãi còn lưu dấu vết giữa muôn trùng
N.N.H
Có thể bạn quan tâm
Chị Hai Khi thế giới mở ra – Thơ của Thanh quếTổ quốc trong tôi – Thơ Trần Gia TháiNỗi buồn xanh – Thơ Nguyễn Nhã TiênCầu quay miền nhớ - Truyện Đinh Quỳnh NhưTrái tim tôi đặt ở Hoàng Sa, Trường Sa - Trần Thị ThắngÝ nghĩa của những mô-típ trang trí trên đình, miếu ở Đà Nẵng - Đinh Thị TrangMẹ biển – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoVỡ một miền quên – Thơ Nguyễn Hoàng SaNẻo gió mây – Thơ Nguyễn Hoàng Sa