Đà Lạt - Thơ Trần Hữu Dũng
26.10.2012
Khi tôi leo ngược dốc lên nhà thờ Con Gà
Buổi tối Đà Lạt
Thấp thoáng ô cửa kính lên đèn
Như đôi mắt em rưng rưng dõi theo
Gương mặt sương mù luôn mờ ảo
Linh cảm núi, đồi, rừng thông
Vẻ đẹp lãng mạn tự nhiên của gió
Dãy phố quen thuộc được tân trang
Vài cửa hàng mới mở
Mải mê lạc vào vườn hoa lys trắng
Tôi như chú hươu hoang mang
Cảnh giác nhận ra hương thơm gây mùi nhớ cao nguyên.
Nguồn:
nhavantphcm.com.vn
Có thể bạn quan tâm
Chuyển mùa – Thơ Nguyễn Nhã TiênTính bông đùa, trào phúng trong ca dao xứ Quảng – Đinh Thị HựuTiếng trưa - Tản văn Nguyễn Nhã Tiên Tháng bảy vào ngâu – Thơ Thư YênTuổi bốn mươi – ký Hồ Duy LệNhư áng mây bay – Thơ Thùy DươngĐèo Ngang – Thơ Bùi Công MinhChiếc lông ngỗng trời – Truyện Trần Đức TiếnTản văn Phạm Thị Ngọc ThanhTín ngưỡng của cư dân Đà Nẵng thế kỷ XVIII qua nhật ký của John Barow - Đinh Thị Trang