Em từ biển mặn – Thơ Nguyễn Nho Thùy Dương
10.06.2016
Em từ gió biển trùng khơi
câu thơ muối mặn viết lời nước mây
Xuân Hương hồ phủ sương đầy
một mình em lạc chốn này bình yên?
ai "than thở" để thành tên!
còn em lẻ bóng như quên mất mình

thông ngàn trầm mặc lặng thinh
gió tru tiếng khóc thất tình người xưa
mimoza cứ hững hờ
thương như mắc nợ bao giờ dám quên
dã quỳ ai đã đặt tên
nhuộm trời Đà Lạt trăng đêm cũng vàng
một mình em cõi mênh mang
mai về phố biển ngổn ngang sóng đời...
chuông chùa mãi thánh thoát rơi
tịnh tâm dám chắc sư tôi đã thiền?!
N.N.T.D
Có thể bạn quan tâm
Lá ngô đồng - Ngân VịnhĐối tác - Tạ Ngọc ĐiệpTrương Đồ Nhục – Sáng tạo nghệ thuật của Nguyễn Hiển Dĩnh từ một truyện cổ dân gian (1) - Bùi Văn Tiếng Tây, ta, đàn bà - Truyện ngắn Đoàn Ngọc HàThí dụ - Thơ Cẩm LệPhương xa – Thơ Ngân VịnhVầng trăng cổ tháp – Thơ Đỗ Thượng ThếVai trò của sông Cổ Cò với thương cảng Đà Nẵng - Hội An trong lịch sử - Vũ Hoài AnChùm thơ của Lê Khánh Mai Đưa người – Thơ Ngân Vịnh