Nhói trắng – Thơ Trần Tuấn
16.10.2012
nụ hoa khẽ trắng
khi bóng đêm bắt đầu quánh đặc
ý nghĩ chậm dần
rồi ngưng lại đâu đó
với đôi chân đã dừng lại bao giờ
nụ hoa vẫn trôi
trên cái cuống đã cắm ngập vào bóng tối
người sẽ không thấy
cũng không thể hình dung
chiếc lá xanh và cả gương mặt người trong bóng tối
nhưng người sẽ đi
không phải bằng đôi chân và ngọn đèn trên tay
mà bằng nụ hoa nhói trắng kia
với ý nghĩ – sợi bấc không bao giờ cạn
Có thể bạn quan tâm
Bên mộ mẹ - Thơ Nguyễn Hoàng SaMưa trưa – Thơ Nguyễn Hoàng SaNhịp rơi – Thơ Nguyễn Hoàng Sa Cõi riêng nhạc Trịnh – Thơ Võ Duy HòaGiấc mơ thủy chung – Thơ Nguyễn Thị Anh ĐàoNon Nước chiều xưa - Thơ Phan Hoàng PhươngVề Ngũ Hành Sơn - Lê Xuân CừNghìn năm vàng dấu cát – Văn Thành LêGiọt sương còn đọng môi mềm - Thơ Thy LanDấu xưa xe ngựa hồn thu thảo… - Bùi Văn Tiếng