Nhói trắng – Thơ Trần Tuấn
16.10.2012
nụ hoa khẽ trắng
khi bóng đêm bắt đầu quánh đặc
ý nghĩ chậm dần
rồi ngưng lại đâu đó

với đôi chân đã dừng lại bao giờ
nụ hoa vẫn trôi
trên cái cuống đã cắm ngập vào bóng tối
người sẽ không thấy
cũng không thể hình dung
chiếc lá xanh và cả gương mặt người trong bóng tối
nhưng người sẽ đi
không phải bằng đôi chân và ngọn đèn trên tay
mà bằng nụ hoa nhói trắng kia
với ý nghĩ – sợi bấc không bao giờ cạn
Có thể bạn quan tâm
Anh về với em - Hà Vinh TâmCảm hứng đêm trăng – Thơ Nguyễn Văn TámNhớ dáng cha ngồi – Tản văn Nguyễn Ngọc Lợi Lời Nguyền Chiến Binh - Truyện ngắn Vũ Trường GiangTrong khu vườn cỏ dại – Thơ Đinh Thị Như ThúyNợ em - Thơ Trần ChínhNẻo gió mây – Thơ Nguyễn Hoàng Sa Lội vào tháng muộn – Thơ Nguyễn Hoàng SaMột khúc đàn cầm... - Truyện ngắn Nguyễn Ngọc PhúChiếc tổ chim – Thơ Ngân Vịnh