Nhói trắng – Thơ Trần Tuấn
16.10.2012
nụ hoa khẽ trắng
khi bóng đêm bắt đầu quánh đặc
ý nghĩ chậm dần
rồi ngưng lại đâu đó
với đôi chân đã dừng lại bao giờ
nụ hoa vẫn trôi
trên cái cuống đã cắm ngập vào bóng tối
người sẽ không thấy
cũng không thể hình dung
chiếc lá xanh và cả gương mặt người trong bóng tối
nhưng người sẽ đi
không phải bằng đôi chân và ngọn đèn trên tay
mà bằng nụ hoa nhói trắng kia
với ý nghĩ – sợi bấc không bao giờ cạn
Có thể bạn quan tâm
Tiếng đêm – Thơ Nguyễn Nho Thùy DươngTuyết - Bùi Công Minh Thành Điện Hải - Vũ Hoài AnĐêm trong rừng quế - Truyện ngắn của Thái Bá LợiChuyện ba người - Truyện ngắn Bùi Đê YênBuổi trưa đảo xa – Thơ Hồ Anh tuấnTháng bảy vào ngâu – Thơ Thư YênCuối năm chào núi ta về - Vĩnh ThôngSông Hương – Thơ Lê Anh DũngThổn thức mùa xuân – Thơ Bùi Mỹ Hồng