Nhói trắng – Thơ Trần Tuấn
16.10.2012
nụ hoa khẽ trắng
khi bóng đêm bắt đầu quánh đặc
ý nghĩ chậm dần
rồi ngưng lại đâu đó
với đôi chân đã dừng lại bao giờ
nụ hoa vẫn trôi
trên cái cuống đã cắm ngập vào bóng tối
người sẽ không thấy
cũng không thể hình dung
chiếc lá xanh và cả gương mặt người trong bóng tối
nhưng người sẽ đi
không phải bằng đôi chân và ngọn đèn trên tay
mà bằng nụ hoa nhói trắng kia
với ý nghĩ – sợi bấc không bao giờ cạn
Có thể bạn quan tâm
Trước khu mộ gia đình - Thơ Tất ThắngChim ngụ cư cửa rừng Cây Mít - Truyện ngắn Nguyễn ThanhCái duyên với người miền biển - Trung Trung ĐỉnhBảo tàng Chăm và ký ức tuổi thơ tôi – Bùi Văn TiếngAi xuôi ai ngược ngã ba này…- Huỳnh Viết TưKỷ niệm vùng ven với nhà văn - chiến sĩ Chu Cẩm Phong - Lê Ngọc NamKhông phải ai cũng có thể tồn tại sau khi rơi xuống - Đinh Thị Như ThúyVấp dấu chân mình - Thơ Nguyễn Hoàng SaKhúc hát của dòng sông - Truyện ngắn Nguyễn Quang ThiềuTháng mười – Thơ Nguyễn Nho Thùy Dương