Nhói trắng – Thơ Trần Tuấn
16.10.2012
nụ hoa khẽ trắng
khi bóng đêm bắt đầu quánh đặc
ý nghĩ chậm dần
rồi ngưng lại đâu đó
với đôi chân đã dừng lại bao giờ
nụ hoa vẫn trôi
trên cái cuống đã cắm ngập vào bóng tối
người sẽ không thấy
cũng không thể hình dung
chiếc lá xanh và cả gương mặt người trong bóng tối
nhưng người sẽ đi
không phải bằng đôi chân và ngọn đèn trên tay
mà bằng nụ hoa nhói trắng kia
với ý nghĩ – sợi bấc không bao giờ cạn
Có thể bạn quan tâm
Ngày trở về - Thơ Nguyễn Văn TámCon ngựa về nhất - Truyện ngắn David Herbert Lawrence (Anh)Ý đêm – Thơ Mai Hữu PhướcNhớ Hịch Tướng Sĩ - Lê Anh Dũng Khúc say tình cờ - Thơ Thường KhamMột sáng Hải Vân - Thơ Nguyễn Vĩnh BảoMây tan - Lê Thị DiễmNhững vần thơ rối - Thơ Hà Duy PhươngNhững tuyến đường quan họ – Thơ Bùi Công MinhNhững tán bàng vuông tại Anh Linh Đài - Lê Anh Dũng