Nhói trắng – Thơ Trần Tuấn
16.10.2012
nụ hoa khẽ trắng
khi bóng đêm bắt đầu quánh đặc
ý nghĩ chậm dần
rồi ngưng lại đâu đó

với đôi chân đã dừng lại bao giờ
nụ hoa vẫn trôi
trên cái cuống đã cắm ngập vào bóng tối
người sẽ không thấy
cũng không thể hình dung
chiếc lá xanh và cả gương mặt người trong bóng tối
nhưng người sẽ đi
không phải bằng đôi chân và ngọn đèn trên tay
mà bằng nụ hoa nhói trắng kia
với ý nghĩ – sợi bấc không bao giờ cạn
Có thể bạn quan tâm
Lời người làm chứng - Đoàn Ngọc ThànhBị bỏ quên - Đinh Lê VũMưa – Thơ Đinh Thị Như ThúyTrước cửa là biển - Truyện ngắn Nguyễn HiệpĐi Thoáng Qua Chiều - thơ Mai Hữu Phước Hương thảo – Thơ Bùi Công MinhCâu chuyện về chiếc loa – Truyện ngắn Thanh QuếNhớ Người - Thanh QuếXa xăm giọng hát – Thơ Bùi Công MinhThơ Bùi Mỹ Hồng